" Danh... Danh. " Từ Hạnh Ngôn vội vàng chạy đến đưa cho Hoắc Tư Danh một lọ thủy tinh.
Hoắc Tư Danh dừng bước nhận lấy lọ nghi hoặc.
Không đợi Hoắc Tư Danh hỏi, Từ Hạnh Ngôn lại nói.
" Cho Hạ Hạ đấy, ốm nghén khó chịu thì ăn một miếng. "
" Cậu làm? "
Từ Hạnh Ngôn cười gật đầu, Hoắc Tư Danh lại nói.
" Còn đứng dậy nổi? " nói xong lại nhìn về Đàm Vĩnh Long, môi anh khẽ câu lên trêu ghẹo nói.
" Cậu thật yếu! "
Một câu trêu ghẹo của Hoắc Tư Danh làm Đàm Vĩnh Long cứng họng, hai mắt trừng to. Còn Từ Hạnh Ngôn nhíu mày nói.
" Tôi không có yếu đuối như vậy. " dừng một chút lại nói.
" Cậu đó! Chính mình tự lo cho mình đi kìa. "
Hoắc Tư Danh bĩu môi vừa đi lên tầng vừa nói.
" A... không có yếu đuối như vậy á! Vậy mà mấy năm trước đây... vừa khóc vừa ôm mông... haiz chắc tôi nhận nhầm người rồi nha. " dứt câu Hoắc Tư Danh cười to đi thẳng lên tầng.
Từ Hạnh Ngôn ở dưới tầng mặt đỏ tươi đỏ rượi, Đàm Vĩnh Long cũng len lén câu lên khóe môi.
Hai mắt Từ Hạnh Ngôn đỏ ngầu trừng to rống lên.
" Hoắc Tư Danh, cậu chờ mà xem có ngày lão tử sẽ trả thù. " sau đó xoay người lại nhìn một đám đang nín cười nghiến răng nghiến lợi nói.
" Các cậu chờ xem... hmmm từng thằng từng thằng cười hôm nay tôi sẽ trả thù. " lại nhìn về Đàm Vĩnh Long hung hăng nói.
" Còn anh nữa liệu hồn đi. "
Ở đây...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-cua-tong-tai/743936/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.