Hứa Doãn Hạ khóc... cô khóc và chỉ biết khóc, trái tim đau thắt lại, cứ như bị ai đó hung hăng bóp chặt... cứ như có ai đó hung hăng ghim cả trăm cây dao vào tim cô vậy, khiến cô đau đớn khốn khổ, cô... cô chưa bao giờ nghĩ đến bản thân sẽ rơi vào tình cảnh này... Cô chỉ thấy thật tuyệt vọng, cảm thấy chính mình là con ngốc... rốt cuộc cô làm mọi thứ... vượt qua bao nhiêu thử thách đó để được gì? Cô tin... cô luôn tin vào tình yêu của anh và cả cô... Cô vẫn luôn nghĩ... cả anh và cô sẽ không có khoảng cách gì và càng không bao giờ bị người chia rẽ... cô vẫn luôn nghĩ... cô và anh sẽ không cần giấu mọi thứ... nhưng cô sai lầm... sai lầm thật rồi...
Người cô muốn làm mọi thứ để được sống lại kia... sợ cô... không dám đến gần cô... bỏ cô đi... liệu... liệu có thể cho cô chết đi một lần được nữa không? Để cô không phải đau đớn đến như vậy. Đau đớn này còn đau hơn trăm ngàn lần cô phải chịu... Ai đó... Ai đó giúp cô với... Giúp cô rời đi với có được không?
••••••
Hoắc Tư Danh cả người đờ đẫn ra... rốt cuộc Hứa Doãn Hạ nói là thật sao? Cô vì anh mà vượt bao nhiêu khó khăn ư, người chết cũng có thể sống lại ư... nhưng chính là anh lại không làm được gì cho cô... nhìn cô nằm yên giấc đó... anh chỉ biết đứng nhìn mà không hề hay biết cô đang phải chịu cả ngàn lần đau đớn kia, chỉ để trở về bên anh... nhưng... đã vậy ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-cua-tong-tai/743778/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.