" Tư Danh, Hạ Hạ đã dậy chưa? " giọng Lư Minh Thy vang lên từ phía ngoài cửa
Bà đã đến đây từ sáng sớm, nấu ít thức ăn đem đến để Hứa Doãn Hạ ăn, chính là ngồi chờ mãi vẫn không thấy Hoắc Tư Danh ra ngoài Nhìn đồng hồ thấy đã trễ, bà mới dám gõ cửa gọi đấy chứ
" Dạ rồi mẹ " Hoắc Tư Danh đi nhanh mở cửa, cửa vừa mở mùi thức ăn bay vào, Hứa Doãn Hạ hai mắt mở to ra nhìn như kiểu đang nói " Cho em ăn đi, cho em ăn đi "
" Mẹ " Hứa Doãn Hạ vừa thấy Lư Minh Thy liền gọi một tiếng, giọng nhỏ nhẹ lại ngọt thật ngọt luôn
Lư Minh Thy vừa nghe, trái tim già nua như bị đổ cả ký đường vào, môi không khỏi câu lên sâu hơn, đi đến xoa nhẹ đầu Hứa Doãn Hạ
" Con có còn đau chỗ nào không? " bà xem Hứa Doãn Hạ không khác gì con gái ruột, mỗi lần nghe tin Hứa Doãn Hạ xảy ra chuyện, bà không khỏi thương tâm, nhưng nếu muốn đứng chung một chỗ với Hoắc Tư Danh, thì đây là cái giá của cô phải chịu, một phần nào đó bà không nỡ nhưng ngoài Hứa Doãn Hạ ra bà không chấp nhận bất kì một người con gái nào khác đến gần Hoắc Tư Danh nữa, nên có thương tâm như thế nào thì thôi cũng kệ, dù sao sớm hay muộn gì Hứa Doãn Hạ cũng là con dâu của bà thôi, còn những lũ ruồi bọ đó sớm muộn gì cũng bị diệt sạch hết thôi
Bá tin Hoắc Tư Danh sớm muộn gì cũng xử lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-cua-tong-tai/743761/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.