Chương trước
Chương sau
Hứa Doãn Hạ không nhanh không chậm dừng lại, nhìn nhìn đồng hồ, như nhớ ra gì đó môi khẽ câu lên Còn không tới năm phút Hoắc Tư Danh từ ngoài vào, đi nhanh tới ôm từ đằng sau lưng của Hứa Doãn Hạ khẽ nói
" Vợ Anh nhớ vợ chết đi được mà " mới xa có hơn năm tiếng thôi mà anh lại cảm thấy dài như cả một thế kỷ vậy
Hứa Doãn Hạ không khỏi cười một cái, lại nhẹ giọng nói
" Chúng ta về thôi, đừng để người khác nhìn mãi như vậy " cứ bị đám đông bu như vậy, cô không thích
Hoắc Tư Danh lại càng ôm chặt lấy Hứa Doãn Hạ khẽ nói
" Nhìn thì cũng mặc kệ, ai kêu vợ là nhất nhất và nhất của anh làm chi " dứt câu lại hôn lên má Hứa Doãn Hạ, Hứa Doãn Hạ không khỏi cười thành tiếng
Hai người tình chàng ý thiếp không ngại, đám đông đang không ngừng chụp hình quay phim bọn họ
Trong đó lại có một người, đứng từ xa nghiến răng nghiến lợi tức giận Cái ôm đó cái ôm đó phải là của cô mới đúng loại đàn ông như anh ta chết tiệt cứ chờ mà xem cô nhất định sẽ bắt anh ta phải quỳ xuống tạ lỗi cô
Anh ta lại dám chạm vào người đàn bà khác, tốt lắm Hoắc Tư Danh, một ngày không xa anh sẽ phải hối hận vì hành động thân mật này của anh
Emleo thật sự sắp bùng nổ rồi, nhưng cô nhịn, chỉ cần nhịn được cục tức này cô nhất định có thể đường đường chính chính hung hăng chà đạp tên đàn ông kia
Nhớ lại mấy tháng trước, Nữ Hoàng có đưa hình Hoắc Tư Danh cho cô xem, từ lúc đó, dường như đêm nào cô cũng nhớ mong anh Hết học chữ nước B lại học nói tiếng nước B thật rành, lại cách đi đứng cho giống dân thường, nhưng khi đến đây mọi thứ đã không như cô mong muốn
Trước khi đi Nữ Hoàng có nói, cô chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo thôi Chính là tại sao không phải cái người mà Hoắc Tư Danh yêu kia bất tỉnh rồi sao, sao giờ lại đi đi đứng đứng Cô phải lập tức thay đổi kế hoạch, đi xin vào làm một thư ký cho Hứa Doãn Hạ, tiếp xúc cô ta sao đó khử cô ta
( Vì theo chế độ nữ quyền nên các công chúa sẽ không gọi mẹ mà gọi là nữ hoàng)
Chính là tại sao lại để cô nhịn như vậy chứ? Đã một ngày rồi sau lại không hành động đi Cái tên kia cứ bảo đợi, đợi đợi làm đáo gì không biết
Emleo cố giữ bình tĩnh không nhanh không chậm đi tới trước mặt Hứa Doãn Hạ, nhẹ giọng nói
" Hứa Tổng, cô không dẫn tôi đi nhìn xung quanh nữa sao ạ? " giọng điệu cực nhỏ nhẹ lại vô cùng mềm mại dịu dàng, khác hẳn lúc nãy rất nhiều
Lại còn len lén nhìn Hoắc Tư Danh, nhưng phát hiện tầm mắt anh không đặt lên người cô
Hứa Doãn Hạ vốn đang tươi cười, nhưng vừa nghe thấy tiếng của Emleo, hai mày cô nhíu lại, tiếng cười cũng theo đó mà chấm dứt
Hoắc Tư Danh thì mặc kệ vẫn im lặng, anh biết Hứa Doãn Hạ đang khó chịu, dù có đánh chết anh cũng không ngu ngốc tìm ngược, nên ngoan ngoãn đứng yên ôm chật Hứa Doãn Hạ
Hứa Doãn Hạ nheo mắt nhìn Emleo, môi khẽ câu lên cười nhẹ
" Không nha! Tôi phải về cùng với CHỒNG của tôi rồi " dứt câu còn không quên cười hạnh phúc nữa Hứa Doãn Hạ nhấn mạnh từ " Chồng " chủ yếu là để Emleo đừng có mà lộ liễu như vậy
Emleo không phục, tại sao cô phải sống cuộc sống khổ sở như vậy chứ? Emleo nghiến răng nghiến lợi nhìn Hứa Doãn Hạ và Hoắc Tư Danh sắp bước ra cánh cửa, vốn đang định đuổi theo, nhưng những người xung quanh đã bao vây kín cô, nói chính xác là họ cố ý
Emleo nóng giận, trừng mắt với một cô gái cao to hơn mình nói
" Đi ra chỗ khác con MẬP kia " Còn chưa được nổi giận hay làm mặt hù dọa người trước mặt, thì Emleo bị đẩy ngã xuống sàn cái " BỊCH "
Còn chưa kịp la lên đã có người bịt miệng Emleo lại, từ trên nhìn xuống khinh thường nói
" Quản cho tốt mắt của cô, có ngày tôi móc đó "
" Nghĩ mình là ai mà dám nhìn Hoắc Tổng như thế? "
" Cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga sao? "
" Chỉ có một mình Hạ tỷ của chúng tôi mới xứng với Hoắc Tổng thôi "
" Mà dù có không có Hạ tỷ, chính cô cũng méo xứng nhé "
"" vô số lời chỉ trích không ngừng công kích Emleo, hai tay Emleo nắm chặt
Cô chưa từng bị như vậy, chưa từng bị mọi người xung quanh không ngừng bàn tán chỉ trỏ cô cô phải làm gì đây
Trần Lập đứng từ trên cao nhìn, mọt chút cũng không muốn xen vào, đối với anh ngoài Hứa Doãn Hạ và Hoắc Tư Danh ra thì tất cả cũng như nhau thôi Cũng như Emleo đang ngồi cheo veo dưới sàn còn bị một đám phụ nữ bao vây chỉ trỏ
Emleo trong lòng sợ sệt, nhưng cô tự nghĩ " Cô là công chúa, là nữ hoàng tương lai có cái gì mà sợ " đang định nói lại bị Trần Lập từ trên cao chặn họng nói
" Giải tán đi! " dừng một chút lại nói
" Emleo ở lại tăng ca " dứt câu chính anh đi về bỏ mặc cô đang ngồi bệch dưới sàn
Emleo run rẩy cái gì cũng không nói Cô cảm thấy tức giận, lại cảm thấy thật ủy khuất và còn đau đớn nữa
Cô chưa từng nhục nhã như vậy, đã vậy họ rõ ràng cố ý gây chuyện với cô mà
•••••••••
Mấy bạn ngủ ngon
Nhớ bỏ phiếu ủng hộ Boo nha ^^
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.