Hứa Doãn Hạ vùng vẫy, cố gắng đẩy Hoắc Tư Danh ra nhưng đẩy cách mấy cũng không thể. Đến khi Hứa Doãn Hạ bị hôn đến toàn thân mềm nhũn mới được Hoắc Tư Danh buông ra.
Hứa Doãn Hạ thở phì phò trừng mắt Hoắc Tư Danh.
" Anh thật quá đáng!! Anh nghĩ mình là ai chứ hả? " Vừa nói xong, Hứa Doãn Hạ thấy bản thân bị ủy khuất nên nước mắt lã chã rơi, lần đầu tiên bị phá bởi tên muộn tao này, lần đầu tiên bị người ta coi thường. Tại sao lại phải xui xẻo như vậy?
Hoắc Tư Danh thấy cô lã chã rơi nước mắt trong lòng bổng nhiên xao động dữ dội như có cây kim đâm thẳng vào tim anh. Anh giơ tay lên lau đi nước mắt của cô. Nhẹ nhàng xoa dịu gương mặt vì khóc mà đỏ lên của cô nhẹ giọng nói.
" Với tư cách bây giờ của tôi là người của em cũng như em là người của tôi cơ thể em là của tôi, tất cả mọi thứ của em đều là của tôi "
Dừng chút anh lại nói.
" Chuyện hôm nay sẽ không có lần thứ hai, em tin tôi chứ? " Hoắc Tư Danh nhìn gương mặt bé nhỏ của Hứa Doãn Hạ.
" Nếu có lần thứ hai thì sao " Hứa Doãn Hạ khẽ lau nước mắt bĩu môi nói.
" Không có lần thứ hai "
" Lỡ như có... " Chưa nói hết câu đã bị chặn lại.
" Sẽ không "
Hứa Doãn Hạ nhìn Hoắc Tư Danh bĩu môi, xoay người đi nhưng không đi quá nhanh được, Hoắc Tư Danh đi sau nhìn cô không khỏi buồn cười.
Lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-cua-tong-tai/255952/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.