Tôi biến thái? Ha ha, có muốn tôi cho cô biết thế nào mới thực sự là biến thái không?” Phạm Anh Kiệt đưa tay vuốt vuốt cằm, cười lưu manh hướng Đào Thu Hạnh nói.
Đào Thu Hạnh nghe ra ý tứ đùa cợt trong giọng nói của hần, trong lòng vừa giận vừa sợ. Cô cắn cắn môi, hốc mắt bỗng chốc phủ đầy sương mù. Đôi tay nhỏ nhắn vẫn còn quấn lớp băng gạc màu trắng nắm chặt lấy chiếc áo sơ mi mỏng tang, cố gắng che chắn, toàn thân tức giận đến phát run.
Cô ngoảnh mặt đi, không thèm đối mặt với Phạm Anh Kiệt, nghiến răng phun ra ba chữ: “Vô liêm sỉ “Ha ha ha.” Phạm Anh Kiệt cười lớn, trong mắt ngoài ý cười còn ẩn chứa một loại ý vị khó dò: “Cô là người đầu tiên dám mắng tôi như vậy đấy.”
Hãn từng bước tiến lại gần cô, như con bảo đen tiến về phía con mồi. Dù chầm chậm đi tới, lại khiến con mồi kinh hồn khiếp đảm, chỉ biết trơ mắt nhìn nó cắn nuốt lấy mình.
Tiếng bước chân làm Đào Thu Hạnh giật mình, cô hoảng sợ nhìn hắn, hai chân lùi lại theo bản năng. Khi tấm lưng trần tuyệt đẹp áp vào bức tường lạnh bằng, cô run rẩy xoay đầu nhìn lại, phát hiện mình đã cùng đường. “Này, anh định làm gì hả?" Đào Thu Hạnh ngẩng đầu nhìn bản, giọng nói run run có phần sợ hãi cất lên.
Phạm Anh Kiệt đã tới ngày cạnh cô, hắn chống tột tay lên tường, cả người hơi đó xuống, toàn thân cao lớn trong nháy mắt liền bao phủ, hoàn toàn che khuất người có. Vậy có lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-cua-tong-tai-the-than-hay-chinh-that/1682487/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.