Đào Thu Hạnh lấy tay gạt nước mắt. Cô vươn tay, xòe hai lòng bàn tay, hướng đôi mắt cam chịu về phía Trương quản gia.
Trương quản gia nhìn cô rồi lấy một chiếc roi mây nhỏ, không đành lòng quất một cái thật mạnh. “Chát” Chiếc roi vung lên tạo thành một đường cong xé gió, va chạm vào da thịt mềm mại, phát ra tiếng kêu chói tai. “A!” Đào Thu Hạnh không nhịn được đau kêu lên. Nước mắt chảy ròng ròng. Đôi tay theo bản năng mà hơi co lại, giữa lòng bàn tay còn nguyên lần roi mây.
Roi thứ hai, thứ ba, thứ tư,... dần dần hạ xuống. Đào Thu Hạnh cắn chặt môi, cố gắng nhịn đau. Cho đến roi thứ mười, bàn tay cô đã không còn nguyên vẹn. Vết thương chồng chất, từng giọt máu chảy qua kẽ tay, nhỏ giọt rơi xuống đất. “Cháu sẽ bị nhốt ở đây hai ngày. Sau đó, cháu sẽ quay về làm việc như bình thường. Trương quản gia nói xong, liền bước ra ngoài, khóa chặt cửa lại. Ông thở dài một cái, hi vọng cô có thể bình an sau hai ngày nữa.
Đào Thu Hạnh quỳ dưới nền nhà, ôm mặt khóc. Nước mắt chảy vào vết thương càng làm nó trở nên bỏng rất hơn. Cô không hiểu tại sao cô chỉ động vào một bức ảnh lại suýt bị bóp chết, bị đánh, còn bị nhốt lại tại đây?
Căn phòng tối không có lấy một chút ánh sáng từ bên ngoài, cô còn chẳng nhìn thấy tay chân mình đầu. Cô sợ hãi ngồi co ro, ôm lấy toàn thân. Thời gian tĩnh lặng trôi qua. Đào Thu Hạnh ở trong phòng tối, không biết là đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-cua-tong-tai-the-than-hay-chinh-that/1682484/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.