Đây là lần đầu tiên tôi thật sự sợ người mẫu tiên sinh như vậy.
Đây chủ yếu cũng là do tôi chột dạ mà thôi, mà tôi cũng không biết tại sao tôi lại chột dạ nữa, dù sao trong hợp đồng nuôi dưỡng còn trong cặp sách của tôi thì không ghi rõ là tôi chỉ được bao nuôi mình anh ta, nên theo pháp luật thì rõ ràng là tôi vô tội.
Nhưng lúc người mẫu tiên sinh không cười thật sự rất đáng sợ, lại còn âm trầm, thật giống như sát nhân giết người liên hoàn vậy, chỉ là lại rất đẹp trai với vóc người quá tốt thôi.
Tôi thật phiền não, bởi vì tôi thấy cho dù có mua cả một toà nhà khổng lồ đi nữa cũng không thể trấn an được người mẫu tiên sinh nữa rồi, huống chi cao ốc cũng không phải có tiền là mua được, quá khoa trương.
Dọc đường tôi cũng không dám hé răng, thành thật ôm chăn vùi đầu trong ngực người mẫu tiên sinh.
Rất uất ức, tôi còn phảng phất nghe được tiếng khóc của ba tôi từ thiên đường.
Cuối cùng trở về nhà, người mẫu tiên sinh lạnh mặt ném tôi vào bồn tắm.
“Lý…” Tôi hơi mất hứng, đầu của tôi rất đau, bây giờ người mẫu tiên sinh nên dịu dàng chăm sóc giúp tôi xoa đầu mới đúng, còn phải nấu cháo cho tôi ăn nữa.
Anh rõ ràng biết, tôi không có khả năng ngủ với người khác mà, tên bác sĩ bạch trảm kê kia đâu có ngủ với tôi.
“Hửm?” Người mẫu tiên sinh nặng nề nói với tôi một tiếng, khoé mắt nhếch lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-cua-toi-co-gi-do-bat-thuong/2480130/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.