Cuối cùng lúc tôi đi ra từ rạp chiếu phim trời đã chạng vạng tối.
Thắt lưng của tôi còn đau, cái mông cũng rất đau.
Tôi ghét rạp chiếu phim.
Vừa ra khỏi rạp, tôi liền nhìn thấy đầy đủ các loại sạp hàng bày bán hai bên trên con phố phồn hoa.
Ngửi thấy mùi vị thơm lừng, trong lòng tôi hung hăng nhảy dựng một cái, sau đó rất lạnh nhạt nói với người mẫu tiên sinh: ” Anh đói bụng không, tôi dẫn anh đi ăn gì đó.”
Cô nàng thư ký đã trịnh trọng nói lúc trước,nam chính cần phải biểu hiện mình là người vì đối phương mà thỏa hiệp.
Cho nên tôi cau mày mang người mẫu tiên sinh đi tới sạp hàng đậu hũ phía trước, nỗ lực đè nén xuống ý nghĩ trong lòng, lạnh lùng hỏi: “Anh muốn ăn cái này không?”
Ông chủ của sạp hàng ngẩng đầu nhìn tôi một cái, hình như hơi tức giận.
Tôi không rõ vì sao, nhưng người mẫu liên sinh lại nhìn tôi một cái, cười như không người, tôi lo lắng có phải ý đồ của mình bị thấu rồi hay không.
Cũng may người mẫu tiên sinh hình như không nhạy cảm như tôi tưởng,anh biểu hiện muốn ăn rất rõ ràng.
“Lấy một phần lớn, không cay, không rau thơm.” Người mẫu tiên sinh nói với ông chủ.
Rõ ràng tôi nhìn thấy mặt của ông chủ đã bốn mươi hơi đỏ lên, tay thoăn thoát gắp đầy một bát lớn.
Mị lực của người mẫu tiên sinh thật là không gì không làm được.
Tôi cầm khăn lau chén theo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-cua-toi-co-gi-do-bat-thuong/2480119/chuong-14.html