Đột nhiên người mẫu tiên sinh số 2 cười to: “Ha ha ha ha ha, anh thật biết điều.”
Tôi không nói gì, anh mới biết điều.
Chắc là thấy tôi hơi tẻ nhạt, người mẫu tiên sinh số 2 cũng rất nhanh ngừng cười, giơ lên nắm tay đặt trên miệng, làm bộ ho khan hai tiếng, khôi phục thành bộ dáng nghiêm túc: “Mọi người đều là làm ăn cả, hẳn là anh đã nghe qua nhà họ Wilson rồi chứ?”
Đúng là tôi đã từng nghe qua, họ nhà Wilson lừng danh, nghe đâu là một đại thế lực ở bên Mỹ, tuy nhiên trong thời gian làm việc của tôi, cũng không vượt qua biên giới, cho nên đối với hiểu biết về họ nhà Wilson thì không mấy sâu sắc gì cho cam.
Người mẫu tiên sinh số 2 nở nụ cười nhẹ: “Ý của lão gia tử chính là hi vọng anh biết khó mà lui, cho anh một khoản tiền cũng không thành vấn đề. Nếu như anh còn không biết điều, lão gia tử sẽ hạ thủ, ông ấy cũng không phải người hiền lành gì khi bò lên được vị trí này đâu.”
Tôi cân nhắc một chút, cảm thấy không thể nào bàn chuyện làm ăn với người mẫu tiên sinh số 2 cùng ông lão kia được, theo lý mà nói, rõ ràng nếu như tôi giữ người mẫu tiên sinh ở lại thì sẽ lợi hơn nhiều. Hơn nữa, lỡ như tôi đồng ý đề người mẫu tiên sinh rời đi, mục đích của tôi là để lấy số tiền kia, nhưng người mẫu tiên sinh cũng đang giữ tờ chi phiếu để trống của tôi mà. Với lại, nếu như nhân cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-cua-toi-co-gi-do-bat-thuong/2480083/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.