Tôi tan tầm về đến nhà, người mẫu tiên sinh vẫn chưa về.
Bình thường lúc tôi trở lại, người mẫu tiên sinh đã có mặt tại nhà, hơn nữa còn chuẩn bị kỹ càng cơm nước nóng hổi. Ngày hôm nay hắn không có nhà, ngược lại trong phòng càng có vẻ trống rỗng.
Tôi gọi điện thoại cho người mẫu tiên sinh, kết quả không cách nào kết nối được.
Tôi thật không cao hứng, người mẫu tiên sinh gần đây cũng bắt đầu lười biếng làm việc, hắn trước đây đối với tôi cũng không có vô tâm như thế.
Bất quá người mẫu tiên sinh không có ở đây, chỗ tốt chính là tôi có thể tự do ăn mì, còn có thể thêm một cái trứng chần cộng với lạp xưởng, như một món ăn xa hoa. Bất quá người mẫu tiên sinh vẫn đối với mì lại tồn tại sự phiến diện, hắn cho rằng mì không đủ dinh dưỡng, không đủ khỏe mạnh.
Thời điểm vừa ăn xong mì, cửa truyền đến tiếng chuông cửa, tôi nhìn qua mắt mèo, hình như là một người đưa thư.
Tôi chưa bao giờ gửi thư hay đồ vật gì đó tới nơi này, bất quá tôi tưởng có thể là của người mẫu tiên sinh, liền mở cửa ký nhận.
Người nhận: Trần Dục An.
Tôi?
Tôi nhìn đồ vật thật mỏng trong tay một lúc, mơ hồ cảm thấy được bên trong có thể là bức ảnh hay cái gì đó.
Tôi đem bưu kiện đặt trong thư phòng, mở ra vừa nhìn, bên trong quả nhiên là vài bức ảnh.
Mấy tấm ảnh này so với mấy tấm ảnh lần trước rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-cua-ta-co-gi-do-khong-dung/2396308/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.