Editor: May
Anh nghĩ, không phải bọn họ đã từng tách ra bảy năm ư?
Chỉ cần anh cắn chặt răng kiên trì, bảy năm luân hồi, lại đến lần nữa, luôn có thể kiên trì qua!
Nếu một lần bảy năm không đủ, vậy hai lần bảy năm.........
Sinh thời, chỉ cần anh có thể cắn chặt răng cố gắng sống tiếp, như vậy, liền có thể có một ngày, gặp lại cô!
Có người đã đưa khăn mặt tới, Từ Ngang nhận lấy, cẩn thận chà lau gương mặt Dịch Giản, chà lau từng chút một, thật cẩn thận, còn làm rất nghiêm túc
Dịch Giản không hề động.
Ánh mắt cũng không có động một chút.
Anh mơ hồ có chút hoảng hốt, như là nhớ tới, sáng sớm mỗi ngày, cô gái nhỏ mềm mại kia, đều là dùng khăn mặt rất mềm mại, nhẹ nhàng chà lau gương mặt của anh.
Đây đều là chỉ vừa mới rời đi, trong đầu anh, toàn bộ liền hiện lên là cô...... Là cô...... Đều là cô!
Từ Ngang nhìn thấy con ngươi Dịch Giản co rút nhanh, nhịn không được thở dài một hơi: “Thiếu tướng, sao người lại khổ sợ như vậy chứ?”
Dịch Giản lại không hé răng, ánh mắt cũng không có chuyển động một chút, Từ Ngang cúi đầu, anh trực tiếp quét rơi từng chút hạt cát trên tây trang trắng noãn của Từ Ngang, chậm rãi nói:“Thiếu tướng, ngài nói vì sao ngài cứ muốn diễn như vậy chứ? Để cho thiếu tướng phu nhân oán hận người rời đi như vậy, nhưng đến Anh quốc, nếu gặp được lão gia nhà họ Chung, lúc đó, cô liền đã biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3118541/chuong-1016.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.