Chỉ là, có phải hay không, có thể để lúc trước khi cô đi, anh có thể vụng trộm liếc nhìn cô một cái?
Chỉ liếc nhìn một cái thôi, cũng tốt lắm rồi?
Dịch Giản nghĩ đến đây, liền đột nhiên từ trên sô pha đứng lên, anh cảm thấy trái tim nơi lồng ngực, đau đớn như bị xé thành hai nửa.
Cô còn chưa đi bao lâu, anh đã nhớ đến tê tâm liệt phế.
Anh đột nhiên đứng dậy, hướng về ngoài cửa, đột nhiên chạy ra ngoài.
Người hầu Cố Viên vẫn luôn nhìn thấy Thiếu tướng bình tĩnh, giờ này khắc này như điên, từ trên lầu chạy xuống dưới, bọn họ đều bị hoảng sợ, nhưng không ai dám hé răng, chỉ nhìn thấy thiếu tướng ra cửa, lên một chiếc xe, nhanh chóng đạp chân ga, chạy vội ra ngoài.
Thiếu tướng phải đi gặp thiếu tướng phu nhân sao?
Chắc chắn là như vậy......... Bọn họ cũng đều biết, thiếu tướng không thể rời khỏi thiếu tướng phu nhân......... Thiếu tướng chắc chắn là hiện tại lại luyến tiếc thiếu tướng phu nhân rồi.........
Người hầu đều không biết vì cái gì thiếu tướng cùng thiếu tướng phu nhân cãi nhau, lại nháo thành như vậy.
Bọn họ chỉ cảm thấy......... Hết thảy đều đột ngột như vậy, giống như quân Nhật xâm lược Trung Quốc, cũng đến đột ngột như vậy!
Không hề có dấu hiệu!
===============================================================
Rốt cục, tình hình vẫn phải rời đi.
Một phần tình yêu, lúc đi tới cùng, rốt cục, vẫn là kết cục như vậy.
Chung Tình nhìn thành phố này từ lúc sinh ra đến bây giờ, sống nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3118531/chuong-1011.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.