Editor: May
Nước mắt, từng giọt rớt xuống dưới, nhưng bên môi lại vẫn hiện lên một chút ý cười.
Đó chính là lục muội của cô đấy......... Ở trước mắt sống chết, dù cô đối đãi với em ấy thế nào, nói những lời tổn thương không cần em ấy như vậy, em ấy lại vẫn tâm tâm niệm niệm người chị như cô đây.
“Nó không hận tôi sao? Ngày hôm qua, tôi nói tôi không cần nó......... Nó khóc như là một đứa nhỏ, bất lực như vậy, đáy lòng của nó không oán tôi sao?”
Cô không tin đâu.
Sao em ấy có thể không oán cô chứ?
Tay Chung Hân, run rẩy lợi hại, cô nhẹ nhàng cầm vé tàu một bên, nhìn hồi lâu, hồi lâu, mới cảm thấy nước mắt rốt cuộc không hề có chút dấu hiệu rơi xuống, không nhìn thấy được gì.
Cô nhắm hai mắt lại, nước mắt chảy xuôi xuống dưới, cô dùng hết khí lực hô hấp thật sâu, nhưng lại cảm thấy toàn thân đều là tê...... dại.
Không hề hay biết.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ có Chung Tình tươi cười chân thành tha thiết với cô như vậy.
Sau đó, cô gần như là ôm hoảng sợ giơ tay lên, bưng kín gương mặt, sau đó, khóc thành tiếng trước mặt nhiều người như vậy.
Cô lắc lắc đầu, run run đưa vé tàu cho Dịch Giản.
“Tôi không đi......... Cho nó đi, để cho nó đi đi.........”
“Cô ấy nói, bảo cô sống thật tốt, còn nói, cô ấy không trách cô......... Cô ấy rất khổ sở, nhưng, chính là khổ sở cô không cần cô ấy.........” Ở chỗ sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3118449/chuong-969.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.