Editor: May
Dịch Giản như là hoàn toàn không có nghe được lời nói của Chung Tình, chỉ nhìn cô, hỏi lặp lại từng chữ một: “Em, không, tín, anh?”
Ngữ khí Dịch Giản như vậy, Chung Tình không phải không sợ hãi.
Cô ngậm miệng lại, không hé răng.
Cũng không liếc mắt nhìn anh một cái.
Đúng vậy, trước đó, anh nói với cô nhiều lời nói như vậy, mang theo cô làm nhiều chuyện như vậy, tặng cô hoa giấy, thậm chí còn nói tiếp chuyện cũ với cô, lời thề son sắt nói với cô, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng bảo cô tin anh......... Còn mang theo cô xem phim, bị thương, lúc xem xong phim, còn nói chỉ cần anh ở đây, thế giới của cô sẽ không thay đổi.........
Chuyện này, đều rõ ràng như thể, mới phát sinh không lâu.
Nhưng, vì sao, giờ này khắc này, cô lại có một loại cảm giác bất đắc dĩ.
Bất đắc dĩ thật sâu.
Cô chỉ cúi đầu, không nói lời nào.
Tín hoặc là không tin, có quan trọng như vậy sao?
Bạn xem......... Anh ngay cả chị hai, cũng không để cho cô gặp mặt một lần, sao cô có thể tin anh đây?
Dịch Giản nhìn cô không lên tiếng, anh lại là người sâu sắc bực nào, tất nhiên là biết đáy lòng của cô, suy nghĩ cái gì.
Khóe miệng của anh, nhếch lên một nụ cười có chút bất đắc dĩ.
Anh làm nhiều như vậy, thiên tân vạn khổ an bài nhiều như vậy, vì để cho cô không hề giữ lại tín nhiệm chính mình, giao cô cho anh, để anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3118384/chuong-937.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.