Đến tối, Dịch Giản liền đã tỉnh, có rất nhiều người đến thăm hỏi, đều bị Từ Ngang ngăn ở ngoài cửa, vẫn chưa cho bọn họ tiến vào.
Dịch Giản nhìn ánh mắt Chung Tình, mặc dù có chút suy yếu, nhưng vẫn để lộ ra vài phần nhu hòa, anh nâng tay lên, muốn vuốt ve hai má cô một chút, lại phát hiện cố gắng thế nào, đều không thể nâng lên được, Chung Tình nhanh chóng phát hiện, liền thuận theo cúi đầu, đem mặt dán vào lòng anh.
“Dọa em sợ sao?”
Chung Tình không lên tiếng, chỉ lắc lắc đầu.
Dịch Giản không nói chuyện, đúng lúc Từ Ngang bưng thức ăn tiến vào, đặt ở nơi đó, vốn định tự mình hầu hạ Thiếu tướng, lại bị Chung Tình chặn lại, nói để cô.
Từ Ngang gật đầu, im lặng lui ra ngoài.
Chung Tình bưng bát lên, bên trong là cháo thuốc, rất nóng, cô quấy đều cho tản nhiệt, sau khi nguội, mới đút cho anh ăn.
Anh nhường cho cô ăn, cô lại nói chờ anh ăn xong, cô sẽ ăn, anh không nỡ từ chối, liền cau mày, ăn mấy muỗng, nói:“Anh không muốn ăn.........”
Chung Tình rất kiên nhẫn, cảm thấy Thiếu tướng bị bệnh, hệt như một đứa bé, cô trực tiếp cầm thìa, đưa đến bên môi anh, nói:“Ăn nhiều chút, mau khỏe.........”
Ngữ khí của cô, mang theo vài phần dụ dỗ, anh nghe có chút mặt mày hớn hở, nhưng thật ra không tùy hứng đùa giỡn, thật sự ngoan ngoãn ăn xong, nhìn anh ăn không sai biệt lắm, cô mới đem phần còn lại nhanh chóng ăn một ít, rồi để Từ Ngang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3118340/chuong-915.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.