Hà An Viện si ngốc cười cười, sau đó liền lạnh nhạt đứng lên, nhìn Từ Ngang.
“Đến đây đi.”
Cô nhắm hai mắt lại.
Đáy lòng nghĩ, dù sao cũng là một lần chết.
Chết sớm siêu sinh sớm!
Không có gì phải sợ.
Nhưng đợi rất lâu, đối diện Từ Ngang đều không có nửa điểm hành động, Hà An Viện nhịn không được mở mắt, nhìn Từ Ngang, nhếch miệng, cười lạnh:“Như thế nào? Chẳng lẽ, không giết tôi?”
“Thiếu tướng nói......... Có thể tha chết cho cô!” Từ Ngang hơi cân nhắc trước khi nói, nhìn Hà An Viện, tiếp tục nói:“Chỉ là Thiếu tướng hiện tại cần sự giúp đỡ của cô, chỉ cần cô có thể giúp Thiếu tướng, Thiếu tướng sẽ không cho cô chết!”
Anh ấy cần sự giúp đỡ của cô?
Trong mắt Hà An Viện một trận hoảng hốt, như là nghe được lời nói không chân nhất thế giới này.
Đôi môi cô vẫn run run, hồi lâu, đều không hỏi ra một câu cần giúp cái gì.
Từ Ngang lại chậm rãi mở miệng, đem tất cả mọi chuyện, một năm một mười đều nói lại.
Hà An Viện nghe xong, đáy lòng không phải không đau, hóa ra làm những thứ này, cũng là vì người phụ nữ kia, mà chính mình chỉ là một quân cờ.
Một quân cờ giúp kéo dài thời gian.
Đồng ý, hay là, không đồng ý.
Trong lòng cô, có chút lưỡng lự.
Đối với cô mà nói, cô chắc chắn không hy vọng Chung Tình được hạnh phúc, nhưng mà, cô cũng muốn cùng Thiếu tướng có đoạn thời gian ngắn ngủi bên nhau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3118334/chuong-912.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.