Editor: May
Hà An Viện không nói câu nào, có lẽ là quên mất nói, chỉ nhìn anh, lúc này ánh mắt của cô, lại là ánh mắt sạch sẽ, không có mang theo tính kế và oán hận gì, chỉ đơn thuần là một loại ánh mắt lưu luyến si mê.
Trên thế giới này, tình yêu, vốn là thứ đả thương người nhất.
Yêu hận một ý niệm.
Có thể khiến cho người trở nên thiện lương, trở nên tinh mỹ, đồng thời, cũng có thể khiến cho người ta biến thành ma quỷ, biến thành kẻ điên.
Nếu là, người không yêu, sợ là cũng sẽ không có ghen tị, không có hận......... Liền giống như Chung Tình lúc trước, đối với chuyện gì cũng là thường thường thản nhiên, không sóng không gió.
Lúc Hà An Viện bị dẫn đi, chỉ có Chung Tình nhìn thấy ánh mắt của cô ta......... Một chút thầm mến tinh thuần kia, ưu thương như vậy, chói mắt như vậy.
Cô nghiêng đầu, nhìn dung nhan tuyệt thế bên người, nghĩ, có phải anh cũng đã từng, dùng ánh mắt như vậy, nhìn chính mình một lần lại một lần không?
....................................
Thiếu tướng trở về, khiến cho không khí sinh động lên một chút.
Một hồi biến cố mới vừa rồi kia, có người sợ hãi than, có người thổn thức, cũng may mọi người rất nhanh chóng liền hồi thần, đều bắt đầu chúc mừng thiếu tướng.
Thiếu tướng tất nhiên là nhất nhất tiếp nhận.
Mọi người ăn cơm, uống rượu, thời gian ngược lại trôi qua thật sự mau.
Thân mình Dịch Giản còn có chút mệt mỏi, chiến sự Bắc Bình, hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3118315/chuong-902.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.