Editor: May
“Thật sự là thật không ngờ, khăn tay này, sẽ ở trong tay của anh, có lẽ đây là duyên phận trời định đi, năm đó, chị hai nói, ai nhặt được khăn tay này, người đó sẽ là phu quân cả đời của em, nhưng anh lại nhặt được cả hai cái.........”
Mới vừa rồi Chung Tình vẫn hoàn toàn đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không có nhìn đến ánh mắt Dịch Giản nhìn chính mình, bên trong chuyên chú mang theo một chút ưu thương và bất đắc dĩ.
Thật ra, anh biết, cô sớm đã quên mất.
Chuyện kia, có lẽ đối với cô mà nói, chỉ là thoáng qua.
Nhưng mà, đối với anh mà nói, dù đến hiện tại, anh vẫn khắc trong tâm khảm để hy vọng và chiến đấu.
Cho nên, khi Chung Tình nói xong nói, ngẩng đầu, lúc nhìn thấy một chút ưu thương dễ dàng có thể để cho cô bắt giữ nơi đáy mắt Dịch Giản, cô lập tức ngừng hô hấp, theo bản năng liền biết anh đang mất hứng, cô cúi đầu, như là một đứa nhỏ phạm sai lầm, vạn phần ủy khuất nói: “Em là thật sự không nhớ ra......... Em có suy nghĩ, suy nghĩ thật lâu, cũng không có nhớ ra được......”
Dịch Giản nhìn thấy Chung Tình tội nghiệp như vậy, nhất thời đáy lòng mềm nhũn, bên miệng dở khóc dở cười, anh thật rẩt mất mát, nhưng nhìn thấy dáng vẻ lo lắng như vậy của cô, đáy lòng liền có chút ngọt ngào.
Cô cuối cùng vẫn là đang quan tâm hỉ nộ ái ố của anh.
Đáy mắt nhất thời thoáng hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3118232/chuong-860.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.