Editor: May
Nhưng bà ta cũng không có nói chuyện, Dịch Giản chạy tới trước mặt Chung Tình, kéo cô gái một phen, ôm vào trong ngực của mình.
Một đôi con ngươi lạnh như băng đảo qua đại phu nhân, bên miệng hiện lên một chút kiên quyết.
Đại phu nhân nhìn đến đáy lòng kinh hãi một trận.
Chung Tình mơ hồ biết được giờ này khắc này thiếu tướng đang tức giận, cô không biết đã xảy ra chuyện gì, cảm giác được toàn thân Dịch Giản đều ướt sũng, lập tức khẩn trương hỏi: “Anh đây là thế nào? Toàn thân đều ướt sũng? Nếu cảm lạnh, sợ là sẽ bị bệnh......... Sao anh lại không chiếu cố chính mình như vậy chứ?”
Giọng nói của cô mang theo vài phần lo lắng và khẩn trương.
Dịch Giản nghe đến đáy lòng run lên, vô thanh vô tức ấn cô vào trong lòng của mình, ấn gắt gao, nửa ngày, mới cường ngạnh nặn ra một câu:“Không có việc gì.”
Ngay sau đó, anh mới ngẩng đầu, nhìn về phía đại phu nhân, phía trước có linh vị của đại ca anh, cho nên ánh mắt anh, chỉ trong chốc lát, liền chuyển từ trên mặt đại phu nhân, đến trên linh vị đại ca anh, ngữ khí của anh rất nghiêm túc, nói không biết là nói cho đại phu nhân, hay là nói cho đại ca anh nghe.
“Em không muốn mất đi cô ấy!”
“Cho nên, đừng khảo nghiệm tính nhẫn nại của em!”
Đại phu nhân mở miệng ra, vừa mới muốn nói chuyện, ai ngờ Dịch Giản đã muốn ôm ngang Chung Tình lên, xoay người, cũng không quay đầu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3118166/chuong-827.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.