“Kỳ thật hiện tại ngẫm lại đáng buồn nhất là chủ nhà, bà vẫn yêu thương người đã hại chết đứa bé của mình như vậy, bà thế nhưng vẫn không hề hay biết, nhưng cũng không có cách nào khác, cho tới nay, không có chứng cớ, chỉ là đoán, khó có thể xác định được.”
“Uhm......... Bất quá......... Sự tình, luôn có lúc sẽ tra ra manh mối. Gió lướt qua để lại vết tích, chim bay qua để lại bóng(*).” Dịch Giản thản nhiên nói tiếp.
(*): Nguyên bản là Phong quá lưu ngân, điểu quá lưu ảnh.
..............................
Chung Tình Dịch Giản hai người đều như không có việc gì, thật sự thảo luận về tình huống của vở kịch, âm điệu thực ôn tồn, phía trước Đại phu nhân cùng Hà An Viện cũng nghe được rành mạch, Đại phu nhân vẫn chưa nói chuyện, Hà An Viện tất nhiên là cũng không lên tiếng, thật cẩn thận đỡ Đại phu nhân, thoạt nhìn, bên ngoài chính là gió êm sóng lặng.
Hà An Viện biết ý tứ của Chung Tình, muốn cho mình có tật giật mình, kỳ thật cho tới nay, cô không phải chưa từng gặp ác mộng, nhưng mà cô cũng buộc chính mình phải dần quên đi.
Hiện tại vở kịch sống động như vậy, diễn ở trước mặt mình, ít nhiều cũng khiến cô chấn động và hoảng sợ.
Sắc mặt, nhịn không được có chút tái nhợt.
Đại phu nhân nói:“Tiểu Viện, con làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?”
Hà An Viện có vài phần bối rối lắc lắc đầu nói:“Không có, có thể là cả ngày ra ngoài, có chút mệt mỏi.”
“Uhm.” Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3118139/chuong-813.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.