Chung Tình mặt lại một lần nữa đỏ bừng, anh, lại một lần cố ý sặc! Âm điệu của cô có chút tức giận:“Này!”
Anh nghe âm điệu này, cúi đầu cười, cách cánh cửa, lại một lần nữa truyền đến.
Cô chính là nghe tiếng anh cười, đáy lòng liền vô cùng ấm áp mềm mại.
Thì ra, đây chính là tư vị tình yêu sao?
Thật sự giống như lời chị Hai nói, làm cho người ta mê muội như thế, trầm luân như thế, cô rất nhanh cảm thấy, chính mình đang nhẹ nhàng bay bổng, như tìm không thấy thiên nam địa bắc.
Dịch Giản đứng ở ngoài cửa, ánh mắt mềm mại một mảnh, cách cánh cửa, như nhìn thấy dung mạo của cô, bờ môi ẩn chứa nụ cười thản nhiên, vươn ngón tay, chậm rãi ma sát cánh cửa, hồi lâu, mới vô cùng nhẹ nhàng chậm rãi nói:“Anh đi đây......”
Ngón tay Chung Tình không tự chủ nắm chặt, cô cắn cắn môi dưới, mới “Uhm” một tiếng.
Sau đó, cô liền nghe được tiếng bước chân anh, đột nhiên cô như nhớ tới cái gì đó, bất thình lình hướng ra ngoài cửa kêu “Ai” một tiếng, Dịch Giản dừng bước chân, Chung Tình suy tư một hồi, sau đó mới nói:“Thiếu tướng......... Tin tưởng em, em rất nhanh sẽ trở về quê nhà!”
Dịch Giản không tự chủ được sững sờ, đưa lưng về phía cánh cửa, nghe âm điệu mềm mại nhỏ nhẹ như vậy của cô, khóe miệng, từ từ nhếch lên.
Anh liền biết, trong đầu cô, đã dần hiện lên tầng tầng mưu kế thoát thân, chỉ là không nói cho anh thôi.
E là muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3118100/chuong-794.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.