Hai người càng lúc càng dính lấy nhau, khiến cho không khí trong Cố Viên, cũng dần trở nên mờ ám hẳn.
Ánh mắt Thiếu tướng nhìn Chung Tình đều là tình nồng vạn kiếp, dáng vẻ như có thể nguyện ý dùng bất kỳ vật gì để có thể ở bên cạnh cô gái này.
Vẫn còn nhớ, khi bọn họ mới tới bên cạnh Thiếu tướng, Thiếu tướng luôn mang dáng vẻ lạnh như băng, khi nào thì lại có vẻ mặt như thế? Hơn nữa không khí cũng rất áp lực, mỗi ngày mọi người cũng thấy không khí trầm lặng, Thiếu tướng không cười, bọn họ cũng không dám cười loạn.
Nhưng bây giờ...... Bọn họ lại cảm thấy như vậy rất tốt.
Mọi người, giống như đã bị Thiếu tướng lây, mỗi ngày tràn đều mang tâm tình, bọn họ biết...... Có thể như vậy nhẹ nhõm, đều là Thiếu tướng phu nhân mang đến.
Ăn cơm xong, không có chuyện gì, Chung Tình vẫn lo cho Dịch Giản, thúc giục Dịch Giản đi nghỉ ngơi, cô liền làm ổ ở một bên ghế mềm, ôm một quyển sách, anh cũng bảo Từ Ngang mang một quyển sách lật xem.
Ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào bên trong phòng, một khung cảnh vô cùng hài hòa.
Dường như cứ tiếp tục như thế, thời gian liền sẽ có thể dừng lại.
Khắp thế giới, đều vô cùng hạnh phúc.
Trời xanh, gió thổi, mây trôi.
........................
"Thiếu tướng......" Trong lúc bất chợt cửa ngoài truyền tới một vài tiếng gõ cửa, ngay sau đó chính là giọng nói trầm thấp của Từ Ngang.
"Ừ?" Dịch Giản buông sách, ngẩng đầu lên, đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3118063/chuong-776.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.