Vừa nói xong, vừa đeo Chung Tình đi một bên tiểu trong hành lang: "Đây là đặt bao hết, cho nên đại môn liền khóa, từ nơi này đi vào, một đường đi qua, chính là sân khấu rồi..."
"Lúc trước khi sắp sinh nhật chị, anh ấy có dẫn chị đến đây, chọn vở kịch mà chị thích nhất, lúc ấy chị cũng đang mang thai Ái Hân."
Chung Hân hăng hái bừng bừng nói, vẫn không quên cúi đầu, hôn gương mặt nho nhỏ của Trác Ái Hân, đứa bé như là bị sự vui vẻ của mẹ mình lây một nửa, cắn ngón tay, cười, Chung Tình nhìn Chung Hân hạnh phúc như vậy, cô cùng cảm thấy rất vui, hệt như chỉ cần ở cạnh chị hai, cô liền có thể cảm nhận được cảm giác như ở nhà, không có bóng tối nào có thể che khuất ánh sáng của cô.
Cho dù gặp chuyện gì, cô cũng không cảm thấy vô vị, cô cũng có thể cười ngọt ngào, cười không buồn không lo.
"Chị hai, xem dáng vẻ vui thích của chị kia...... Không phải chỉ có thể nhìn thấy Trác Nhiên về thôi sao? Còn kích động thế làm gì?" Chung Tình nửa nói giỡn trêu cợt Chung Hân.
Chung Hân không để ý, nhìn Chung Tình, nghiêm túc nói: "Chung Tình, chị nghiêm túc, chị rất vui vẻ...... rm biết không? Chị từ nhỏ đến lớn, trừ Trác Nhiên, liền không có thứ khác, cho tới bây giờ chị cũng có thể nhớ tình cảnh lần đầu tiên chị nhìn thấy Trác Nhiên, khi đó chị mới năm tuổi, bà vú ôm chị, chỉ vào Trác Nhiên nói đó là chồng của chị, chị còn hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3118004/chuong-746.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.