Sợ là... lầnđầu tiên nhìn thấy thiếu tướng vào Bách Nhạc Môn, lúc ấy chợt cái khó ló cái khôn vờ chọc Hà An Viện, ầm ĩ tới tình trạng như vậy, chỉ để thiếu tướng ra tay cứu trợ.
Thật ra cô ta cũng có thể coi là có vài phần quyết đoán, có chút thủ đoạn, lá gan cũng đủ lớn.
Nhưng mà, hình như cô sai rồi.
Thiếu tướng không có chút động tác nào.
Thiếu tướng là người như thế nào, lười đến đẳng cấp cao, dù có người chết ngay trước mặt mình, chỉ cần một câu là có thể đưa họ tới bệnh viện, nhưng việc không liên quan đến mình, anh lười phải mở miệng nói.
Ca nữ bị kéo tới gần Dịch Giản, theo bản năng cô ả bám lên người Dịch Giản đang ngồi trên sofa, tội nghiệp nhìn thiếu tướng, làm bộ khổ sở động lòng người, liên liên hô lên: "Thiếu tướng, là Hà tiểu thư đánh người trước... "
Dịch Giản lại chỉ ôm Chung Tình, tụa như không có việc gì, cầm trái nho lên cẩn thận lột da, tự mình đút cho Chung Tình trước mắt bao người.
Chung Tình mở miệng, nuốt xuống, cũng không lên tiếng.
Tay ca nữ kia bị người kéo khỏi ghế, cô ả không còn chỗ bám, trong lòng cuống cả lên, cô ả thật không ngờ vị thiếu tướng này lại có thể lạnh bạc như vậy, lạnh bạc đến nỗi một ánh mắt cũng không bố thí cho cô.
Dưới tình thế cấp bách, cô ả vươn tay túm lấy quần Dịch Giản, ai biết thiếu tướng lười biếng vậy mà lại phản ứng nhanh nhạy dưới tình huống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3117912/chuong-699.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.