Nhất thời, Dịch Giản vươn tay, nâng cằm của cô.
Lòng của anh lại rất phức tạp, vừa vui mừng, vừa đau lòng.
Vui mừng là vì cô lại trong vòng một ngày, cho anh nhiều thứ không thể tưởng được như thế, lòng đau vì cô lại khóc, sao anh có thể thấy lòng của cô đau khổ như thế?
Nhất thời, anh thở dài thở ra một hơi, lau nước mắt của cô, mở miệng, giọng nói rất dịu dàng: "Chung Tình...... em hãy nghe anh nói...... anh cùng Dương Đình......"
Anh vốn là muốn giải thích.
Ai ngờ Chung Tình nghe được lời như vậy, trong lúc bất chợt ngẩng đầu lên, lắc đầu, cô không muốn nghe, nghe chuyện của bọn anh, cô cảm thấy vừa giận lại không có nhẫn nại, mang theo chút nức nở, nói với anh: "Tôi nói trước, tôi phải làm cả!"
Dịch Giản cau mày.
Nhìn chằm chằm vào dung nhan hoa lê đái vũ trước mắt, mắt hiện lên chút nghi ngờ.
"Em nói gì?"
Chung Tình chỉ cho anh là không đồng ý, cắn răng, ngẩng đầu lên, giận dữ nhìn chằm chằm vào Dịch Giản, không sợ hít sâu một hơi, giả vờ hoành tráng, không cam lòng hếch cằm Dịch Giản, thầm tiếp sức cho mình: "Tôi phải là cả!"
Trong nháy mắt Dịch Giản như hiểu chút gì, anh có chút dở khóc dở cười, lòng cũng thư thản hơn, lần đầu tiên cảm thấy cô khóc, tức giận, mình lại không nóng nảy, ngược lại còn có chút lòng muốn xem kịch.
Anh cũng không giải thích, chỉ nhíu mày, lòng rất tò mò, kế tiếp, cô rốt cuộc sẽ làm thế nào!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3117793/chuong-640.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.