Cô nghĩ tới những lúc hai người ở chung với nhau, những lúc cùng nhau ở trên cái giường này, không biết đã hoan...... ái bao nhiêu lần, ân ái, triền miên như vậy, hiện tại nghĩ tới, nó giống như là một giấc mộng vậy.
Chung Tình ôm chăn, cơ thể hơi co lại, thoáng tủi thân, cô nghĩ đợi đến khi hắn hết giận, cô sẽ giải thích cho hắn nghe, nũng nịu, trò chuyện một chút, hắn sẽ tha thứ cho cô sớm thôi.
Bây giờ hắn còn đang nổi nóng, vì thế cô không nên vội vàng.
Cô cứ an ủi bản thân mình một đêm như vậy, mãi cho đến sáng sớm, mới có thể đi vào giấc ngủ.
..........................................
Dịch Giản ngồi một mình ở trong đình nghỉ mát.
Gió đêm thổi tới, đầu óc cũng nhanh chóng thanh tỉnh lại.
Trước đây bọn họ hay mây mưa thất thường, bởi vì không có tắm nên trên người còn thoang thoảng một chút mùi hương kiều diễm kia, hắn yên lặng ngửi, yên tĩnh ngồi ở chỗ đó, hắn chờ......... chờ.........
Nếu cô thật sự muốn giải thích với hắn, cô nên đi ra ngoài này.
Ai ngờ, đợi từ đêm khuya đến sáng sớm, cô không hề đi ra một lần nào.
Hắn giống như một người ngốc ngồi đợi ở đây, trên mặt còn hiện lên sự chờ mong, đợi đến sáng sớm.
Bởi vì hơi ẩm ở trong hồ nên hắn thấy khó chịu vô cùng, hắn ho khan hai lần, sau đó chuyển động thân thể, đứng lên, đi vào trong Cố Viên.
Hỏi qua Từ Ngang, mới biết cô còn đang ngủ, chưa có tỉnh lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3117733/chuong-610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.