Đợi đến khi Chung Tình ăn xong, lúc này mới thấy Dịch Giản cũng không ăn bao nhiêu, "Thiếu tướng, sao anh không ăn?"
Rốt cuộc cũng chú ý tới anh rồi sao?
Lòng Dịch Gỉản hơi có chút lạnh lẽo.
Mím môi, lắc đầu, nói: "Không đói bụng."
"Không đói bụng cũng phải ăn một chút, như thế mới tốt với thân thể được, buổi chiều anh còn mệt mà." Chung Tình cũng là người cố chấp, từ giữa trưa khi ăn cơm ở nhà họ Bạc cho đến bây giờ, anh vẫn chưa ăn thêm gì, nếu vậy thì sao cơ thể anh chịu được?
Chung Tình thấy Dịch Gỉản không nhúc nhích, tự mình cầm chiếc đũa, gắp món ăn, đưa tới miệng Dịch Gỉản, giống như đang dỗ trẻ, nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ: "Thiếu tướng, há miệng ra nào."
Dịch Gỉản nhìn thấy cô như vâth, thật sự hoàn mỹ không tỳ vết đâu, khó trách anh vẫn luôn có cảm giác mình thật sự đã có cô, cô diễn hoàn hảo như thế, thật sự quá hoàn hảo.
Dịch Gỉản biết, mình không thể nhìn nổi dáng vẻ đó của cô.
Biết rõ là giả.
Nhưng, hết lần này tới lần khác, anh vẫn luôn mê luyến, vẫn không nỡ rời bỏ
Chung Tình thấy anh không há miệng, hạ tay xuống, hệt như một đứa trẻ, nhỏ giọng làm nũng với Dịch Gỉản: "Thiếu tướng...... em đã đút cho anh rồi, sao anh lại không ăn?"
Lúc này Dịch Gỉản mới mở miệng, nuốt đồ ăn vào.
Chung Tình hài lòng cười cười, tiếp tục gắp thức ăn đút cho Dịch Gỉản.
Dịch Gỉản không hề từ chối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3117703/chuong-595.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.