"Đúng vậy, Nghê Y vừa nói, tôi cũng nhớ lại, lúc ấy tôi chỉ có thể im lặng, đều cho rằng cậu ấy đã yêu đến mức ngốc rồi, nhưng nghĩ lại, mọi người lại phát hiện, thật ra thì cậu ấy yêu rất sâu nặng, rất đau đơn. Tình yêu không đả thương người, yêu thầm mới là thứ đả thương người nhất, tôi nghĩ, có lẽ trên thế giới này, hạnh phúc chỉ có khi cô khắc cốt ghi tâm người kia, mà người ấy cũng vừa vặn yêu cô. Thật ra thì yêu thầm là hành động rất hèn nhát, nhưng, yêu càng sâu, sẽ càng yếu đuối."
Ánh mắt Dương Đình có chút hoảng hốt, xoay đầu, nhìn Chung Tình, cười khẽ: "Cô biết người cậu ấy thầm yêu, là ai không?"
Chung Tình lắc đầu, trong mơ hồ, cô có cảm giác mình biết là ai.
Nhưng cô lại không dám xác định.
"Cô bé kia, chính là cô, Chung tiểu thư."
Bạc Địch khẽ mở môi, không chút lưu tình, vạch mở mọi chuyện.
Chung Tình hơi sững người, lui về phía sau hai bước, nơi sâu thẳm trong ánh mắt của cô tràn ngập sự rung động.
Thì ra, anh vẫn yêu cô bé kia, từ đầu đến cuối cũng là một người, đều là cô.
Thì ra, từ ngày thứ nhất khi cô vào nhà họ Dịch, anh đã dẫn cô đến bên cạnh anh từng chút một.
Thì ra kết quả lại là như vậy.
Mắt Chung Tình đã đong chút nước.
Cô không nói ra được lời nào.
Nghê Y nhìn Chung Tình, tò mò hỏi: "Chung tiểu thư, cô có thể kể quá trình lúc trước cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3117683/chuong-585.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.