Chương trước
Chương sau
Editor: May

Nghê Y lải nhải, sau đó cầm bài của Bạc Địch, ném ra ngoài.

“À......... Hóa ra là như vậy, xem ra, Dịch Giản cưới không chỉ là một mỹ nữ, còn là một mỹ nữ đa tài đa nghệ!” Dương Đình kẻ xướng người hoạ phụ họa, sau đó đánh bài.

Dịch Giản không ngu ngốc, làm sao không hiểu bọn họ ở chỗ này ám chỉ cái gì.

Ngón tay nắm bài của anh, hơi nắm thật chặt.

Lập tức, như là người không có chuyện gì, chậm rãi đặt bài cầm trong tay ở trên bàn, dư quang khóe mắt, hướng về phương hướng Chung Tình, thản nhiên nhẹ nhàng nhìn qua.

Lúc nãy anh thật sự tức giận, sinh hờn dỗi, lúc ăn cơm, thật ra không thể nói không hề sinh khí, chỉ là hơi có chút không được tự nhiên, cô không hé răng, anh cũng không hé răng.

Ăn cơm xong, cô nói cô mệt mỏi, anh liền bồi cô đi nơi đó nghỉ ngơi, cô chỉ cúi đầu, bộ dáng như là thật sự mệt mỏi, anh liền theo cô đi nghỉ ngơi.

Sau đó Bạc Địch gọi anh đánh bài, anh liền không chút do dự tiêu sái lại đây.

Từ đầu đến cuối, cô đều im lặng ngồi ở chỗ kia, vẫn duy trì tư thế đó, im lặng ngốc, không hé răng, không nói lời nào, không uống nước, bất động một chút......... Không phải đáy lòng anh nhớ mãi không quên cô, sợ là rất nhiều người, đều hoàn toàn không biết sự tồn tại của cô đi.

Cô đưa lưng về phía tầm mắt của anh, bóng dáng có chút tinh tế, cúi đầu, cổ tuyết trắng duyên dáng đặc biệt câu dẫn người.

“Thật ra......... Cô ấy là đang né tránh cậu.........”

Bạc Địch vẫn không có lên tiếng, lại ngẩng đầu, nhìn Dịch Giản, trừng mắt nhìn, cười cười tà khí, chậm rãi nói: “Cũng đúng thôi, cậu nói cô ấy ngồi ở chỗ kia đừng nhúc nhích, cô ấy khẳng định hiểu lầm cậu, nghĩ rằng cậu......... Không thích cô ấy chơi cùng người khác, cho nên, mới có thể một mình tránh ở nơi đó.”

Bạc Địch ra bài, sau đó ngẩng đầu, quả nhiên phát hiện Dịch Giản đã muốn nghiêng đầu nhìn chằm chằm Chung Tình, hơi hơi ngẩn người.

Bạc Địch tiếp tục nhỏ giọng nói: “Giản, cậu cưới người vợ không tệ, hiểu chuyện hơn Tiểu Y - tâm can bảo bối thân ái của tôi rất nhiều, không quần người, không làm ầm ĩ, thậm chí, còn rất có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiểu được bên ngoài nghe lời cậu nói, cho cậu đủ mặt mũi, không phản kháng cậu.........”

Bạc Địch không nói lời hay, càng nói, đáy lòng Dịch Giản, càng đau lòng hơn.

Ngón tay tinh tế của anh run rẩy, vừa thất thần, không cẩn thận nhầm bài, Dương Đình vẫn cười không nói liền đẩy bài thắng tiền!

“Ui, Giản vẫn luôn cẩn thận, cũng có lúc thất sách sao?” Dương Đình nửa nói giỡn trêu đùa Dịch Giản.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.