Editor: May
Dương Đình bưng cà phê, nhất thời phun ra.
Cô chỉ biết......... tính tình Dịch Giản, là cái loại có thù tất báo này, không có khả năng phụ nữ của mình bị người không duyên cớ không cớ ôm một trận, liền chịu để yên như vậy!
Chỉ là, ngàn nghĩ vạn nghĩ, nhưng không có nghĩ đến, Dịch Giản sẽ thủ hạ không lưu tình chút nào, làm cho Tần Diệp xuất hiện một mất mặt lớn như vậy!
Mặt Tần Diệp nhất thời đỏ lên, vươn tay, đầu tiên là bắt lấy quần của mình, sau đó cũng không thể cài vào, chỉ có thể dùng hai tay cầm lấy, sau đó giận trừng mắt đầu sỏ không nên đắc tội đứng ở một bên, ánh mắt giống như là muốn phun ra lửa: “Dịch, Giản, cậu, đủ, ngoan!”
Dịch Giản lại như là người không có việc gì, nghe lời nói như thế, vươn tay, hơi mở ra, giọng nói lười biếng: “Cám ơn!”
“Tôi hảo tâm cứu phụ nữ của cậu, cậu lại có thể làm cho tôi xấu mặt như vậy!” Tần Diệp tức giơ chân, mặt nghẹn đỏ bừng, mở miệng ra, liền nói: “Dịch Giản, cậu vong ân phụ nghĩa, qua sông đoạn cầu, quả thực không phải người!”
Dịch Giản nhìn Tần Diệp, không chút hoang mang, thanh thanh cổ họng, tư thái tuyệt đối lười nhác đến không thể lười nhác hơn, âm điệu tản mạn, nhẹ nhàng bay vào trong tai Tần Diệp: “Màu đỏ!”
Tần Diệp nhất thời bất động, tuy rằng anh sinh khí đang mắng Dịch Giản, anh em nhà mình, tự nhiên sẽ không thật sự trở mặt, nhưng lại không hiểu nổi cậu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3117654/chuong-575.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.