Dương Đình hài lòng, không chậm trễ nói tiếp: "Ở trong mắt của anh, anh cảm thấy em là phụ nữ sao?"
Dịch Giản nhún vai một cái, nhưng không có lên tiếng.
Im lặng một hồi, Dương Đình tiếp tục mở miệng nói với Dịch Giản: "Gần đây, anh và Bạc Địch, Tần Diệp đều về Trung Quốc, chỉ còn em và Lý Hạ ở nước Anh, nơi đó vẫn bình thường, chuyện làm ăn cũng không tệ lắm, đúng rồi, thị trường Trung Quốc dạo này thế nào?"
Vẻ mặt Dịch Giản nghiêm túc hẳn lên, cùng Dương Đình trò chuyện một câu tiếp một câu.
Hai người bọn họ trò chuyện vô cùng thông thuận.
Giống như ở bên cạnh không có ai.
Chung Tình một câu nghe cũng không hiểu, cũng không nói chen vào được, bên trong có nhắc đến tên của người Anh, cô một cái cũng không biết.
Cô đột nhiên cảm giác thế giới của Dịch Giản, lại xa xôi như vậy.
Xa......... Cô cảm thấy, chưa bao giờ tiến vào được thế giới của hắn.
Cô cũng không biết tại sao trong đầu của cô lại có ý nghĩ như thế, mặc dù ở bên ngoài, cô khẽ mĩm cười giống như bình thường, nhưng có trời mới biết, trong lòng của cô khổ sở cỡ nào.
Lần đầu tiên, cô nếm trải cảm giác tự ti này.
Cô cảm thấy......... Mình không xứng đứng ở bên cạnh Dịch Giản.
Từ lúc sinh ra cô đã có cảm giác tự ti, bây giờ cảm giác ấy lại đang bắt đầu lan tràn ở lòng cô, cô nghĩ, cô có tài cán gì mà có thể ở bên cạnh người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3117638/chuong-563.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.