Chung Tình ngồi gần Hà An Viện, cô ta cười như không cười, tựa như thẹn thùng mà không phải là thẹn thùng, Hà An Viện rất vâng lời, khéo léo hiểu chuyện, thỉnh thoảng lại trừng Chung Tình một cái.
Chung Tình cũng không nói gì, tất nhiên cô biết Hà An Viện ở trừng mình, cố ý sáp lại gần Dịch Giản, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra bộ dạng, cười dịu dàng với Dịch Giản.
Dịch Giản thấy nụ cười của cô, ánh mắt cũng ôn hoàn hơn, gắp món ăn, đút cho Chung Tình.
Chung Tình cũng không từ chối, đổi lại là bình thường, cô lại cảm thấy những chuyện này rất đồi phong bại tục, nhưng là vào giờ phút này, cô lại cảm thấy rất tốt!
Hà An Viện là người Chung Tình hận nhất, phiền nhất, ghét nhất, hiện tại bắt được cơ hội tốt, y theo tính tình của cô, làm sao có thể để cho Hà An Viện dễ chịu?
Lờ Hà An Viện, cô mới không làm!
Hiện tại, Chung Tình trong lúc bất chợt cảm thấy mấy dấu hôn của Dịch Giản, thật sự rất tốt! Cô cũng không biết, vết hôn lại còn có chỗ dùng như vậy, mà mình cũng cắn rất tốt!
Hà An Viện nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, theo động tác của Chung Tình, khoé mắt cô ta nhìn đến vết hôn xương quai xanh của Chung Tình, thậm chí mơ hồ còn thấy được dấu hôn nơi cổ của cô, hoàn toàn lộ rõ trước mắt cô ta.
Mà nơi nút áo sơ mi của thiếu tướng, cũng có vết hôn nhàn nhạt.
Chói mắt vô cùng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3117592/chuong-542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.