Ai ngờ, Dịch Giản lại vứt khăn tay đi, không nói câu nào bắt lấy tay cô, đi ra ngoài cửa.
Từ Ngang vội vàng đuổi theo, còn cẩn thận hỏi một câu: "Thiếu Tướng, về nhà họ Dịch ạ?"
Dịch Giản gật đầu.
Chung Tình đứng lại không chịu chuyển động, cô chỉ mới nhìn thấy chị hai, sao lại trở về sớm như vậy?
Lần này đi, cũng không biết phải qua bao lâu mới có thể gặp lại bọn họ.
Nhất thời, Chung Tình mở miệng la hét: "Em không muốn trở về, Thiếu Tướng cho em ở lại một chút đi."
Dịch Giản nghe thấy lời nói của cô, sắc mặt càng khó coi.
Bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô, bắt đầu dùng sức, Chung Tình bị đau nhưng vẫn cố khẩn cầu: "Thiếu Tướng, chỉ một chút thôi, em đã lâu rồi không có gặp chị hai."
Cô thật sự rất muốn ở bên chị hai thêm một chút nữa.
Cô rất nhớ chị hai, rất thương chị hai, lúc nào cũng nhớ đến chị hai, cô có rất nhiều điều muốn nói với chị.
Trong lòng của cô, có rất nhiều điều oan ức và khổ sở, cô không thể nói với người khác được, chỉ có thể nói với chị hai.
Dịch Giản quay đầu, nhìn Chung Tình, sắc mặt của hắn hiện lên một chút chần chờ.
Chung Hân nhìn thấy dáng vẻ của Chung Tình như vậy, vô cùng đau lòng, không kiềm chế nổi mở miệng nói: "Thiếu Tướng, có thể để Chung Tình ở đây thêm một chút nữa được không, ngài quay về thay quần áo trước đi, khi nào em ấy khỏe lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3117522/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.