Chương trước
Chương sau
Chung Tình chưa bao giờ thái rau củ, nên cầm dao mà thái cái thấp cái cao, trong đầu thì lúc nào cũng nghĩ về việc nấu mấy món này thì nên làm thế nào.

Cô nhất thời không chú ý, liền cắt vào tay một cái, máu chảy ra ngoài.

Chung Tình không nhịn được rít lên một tiếng, ném con dao xuống đất, sau đó bưng ngón tay của mình, vẻ mặt đều sốt sắng lên.

Chảy máu......... Cô có bị chết hay không? Bệnh phong đòn gánh làm sao bây giờ?

Cô trời sinh đã hay sợ chết, nhiều suy nghĩ xoay quanh ở trong đầu, cô không kiềm chế được mà la to một tiếng: "Máu......... Máu........."

Cô còn chưa nói xong, ngón tay của mình đã bị người nào đó bắt lấy.

Chung Tình giương mắt nhìn lại, không ngờ Dịch Giản vừa mới ở trên lầu mà bây giờ lại ở đây cầm lấy ngón tay của cô, hắn thở hồng hộc, giống như mới vội vàng từ trên lầu chạy xuống.

Dịch Giản nhìn vết thương trên ngón tay cô, thấy cũng không nghiêm trọng mấy, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được trách cứ: "Đã không biết nấu ăn mà còn nấu!"

Giọng nói của hắn có mấy phần nghiêm khắc.

Bình thường lúc Thiếu Tướng tức giận sẽ không nói lời nào, nhưng lại chưa bao giờ trách cứ cô như vậy.

Chung Tình khó tránh khỏi có chút sợ sệt, trong lòng lại có chút oan ức.

Cô làm như vậy, không phải là vì hắn sao?

Viền mắt không nhịn được đỏ lên, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy hối hận, sớm biết như vậy cô sẽ không đòi đi nấu, cái gì cũng không làm, để bây giờ hại nhiều hơn lợi, không những không làm cho hắn vui vẻ mà còn bị hắn trách cứ!

Chung Tình chỉ có thể cứng ngắc đứng ở chỗ đó, quên cả đau, quên cả sợ chết, âm thầm cắn răng, không nói tiếng nào.

"Từ Ngang, hòm thuốc đâu!"

Dịch Giản có hơi dùng sức lôi cánh tay của cô, giống như đang tức giận, đẩy cô ngồi xuống ghế sa lông, giọng nói cũng lạnh lẽo đến đáng sợ!

Chung Tình nghe thấy mà run trong lòng, không dám thở mạnh, chỉ nhìn Từ Ngang cầm hòm thuốc lại đây, hắn tự mình mở ra, từ bên trong lấy ra một ít thuốc sát trùng, một ít thuốc tây, cô không phân biệt được thuốc nào với thuốc nào.

Hắn bắt lấy ngón tay của cô, dùng bông vải thấm một ít chất lỏng, để vào trên vết thương của cô.

Rất đau!

Chung Tình nhe răng trợn mắt, viền mắt hồng hồng, không dám khóc, không dám gọi, chỉ có thể hít vào một hơi.

Dịch Giản nghe thấy âm thanh cô hút không khí, càng cẩn thận từng li từng tí một, sau đó mở băng gạc ra, thoa thuốc, băng bó vết thương cho cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.