Chung Tình khuôn mặt, đỏ hồng lên, cứng ngắc cười cười: "Em cố ý mua cho anh... không biết anh có thích không... "
Dịch Giản không thích nói chuyện, chỉ thầm lặng nhìn cô, con ngươi anh thâm sâu, chứ đầy chờ mong, ung dung nhìn cô, cùng đợi cô đưa đồ đạc ra.
Chung Tình đã có chút ngượng nghịu, cô không nhịn được nghĩ đến lúc mình đi mua đồ đạc, lúc ấy đứng ở, ngưỡng cửa, do dự tới mức nào cũng không rõ, thiếu chút cô đã xoay người chạy đi.
Nhưng mà nghĩ đến anh thích, vì muốn làm anh vui, lại cắn răng vào mua.
Khuôn mặt của cô hồng tới đáng sợ lấy ra cái túi đồ nho nhỏ kia, đưa tới tay Dịch Giản xoay người bỏ chạy.
Cô chạy rất vội, cứ như anh là quái vật vậy.
Anh nhìn bóng dáng cô, không nhịn được cong môi, cúi đầu, vội vàng mở túi đồ cô mua cho anh, vừa thấy, gõ má anh cũng hơi đỏ lên.
Lại là... ba cái... quần... lót!
Cô còn nhớ rõ câu nói kia của anh, cô thiếu anh một cái quần... lót!
Đàn ông bình tĩnh như Dịch Giản, giờ này khắc này, rốt cuộc anh không nhịn được nhìn đồ trong tay, bật cười.
Đây là lần đầu tiên anh cười ra tiếng, giọng cười thật dễ nghe.
Người dưới lầu Cố Viên cũng nghe được tiếng cười, nhưng tạm thời không đoán được là ai cười.
Mọi người anh xem tôi, tôi nhìn anh, hơn nửa ngày mới nghĩ ra, là thiếu tướng đang cười sao?
Chắc chắn là, Cô Chung chọc anh cười rồi!
Đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3117356/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.