"Thiếu tướng...... Người từng nói, chỉ cần tôi ở lại, ở bên cạnh anh, tôi muốn gì anh sẽ cho tôi thứ ấy, là thật sao?"
Thân thể Dịch Giản cứng đờ.
Cô nhắc lại lời anh từng nói.
Nói cho cùng thì cô đang muốn làm gì?
Anh nghiêng đầu, nhìn ánh mắt cô, lạnh nhạt, không chút cảm xúc, sau một lúc lâu, mới mở miệng, ngữ điệu hơi gượng gạo: "Chắc chắn."
Chung Tình buông cánh tay Dịch Giản ra, nhìn anh, từ từ cười lên: "Thật sự sao?"
"Nếu như vậy, vậy thiếu tướng...... Tôi không muốn chết...... Muốn sống, có thể chứ?"
Giọng điệu của cô rất mềm rất chậm như lời chân thực nhất.
Cô không đi được thật sao?
Cho nên, xoay người, tới xin anh rồi hả?
Nếu thật là như vậy, như thế, anh đương nhiên thấy ngọt như mật rồi.
Tức khắc, Dịch Giản vươn tay, sờ sờ sợi tóc của cô, gật đầu: "Chỉ cần tôi ở đây, không ai có thể ép em phải chết được."
Lúc này Chung Tình mới hòa hoãn yên tâm, cô nghĩ, chuyện cô phải làm lúc này chính là giữ chặt Dịch Giản, bằng mọi cách lấy lòng anh, chỉ cần anh còn chút yêu thích cô, có một chút nhỏ thôi, như vậy cũng đủ rồi.
Chờ tới một ngày, tình cảm của anh không còn nữa...
Chung Tình ngừng hít thở, cũng không dám suy nghĩ tiếp, không còn tình cảm...Vậy cô phải làm sao bây giờ?
Ánh mắt cô sâu thẳm, thoáng hiện nét đau thương, không có gì, chỉ cần cô không thương anh, vậy mọi chuyện sẽ là không có gì, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3117348/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.