Chung Tình cảm thấy bên người không còn cảm giác ấm áp kia, mộng lập tức tản đi. Người cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại, thần trí không được tỉnh táo cho lắm, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không phản ứng kịp nơi này là nơi nào.
Cô nhìn thấy cửa bị đẩy ra, người đi tới chính là Dịch Giản, cô hơi nở nụ cười, chậm rãi xoay người, nhìn ra ngoài cửa sổ, đã thấy bên ngoài sáng trưng một mảnh, liền nghiêng đầu hỏi: "Mới sáng sớm đã muốn đi ra ngoài sao?"
"Ừ." Dịch Giản hơi nhíu mày: "Sao không ngủ thêm chút nữa?"
Chung Tình cúi thấp đầu, không thể nói với hắn rằng là mình năm mơ thấy hắn, mặt có chút hồng: "Một khi đã tỉnh, liền ngủ không được."
Dịch Giản không nói gì, đi lên trước, đưa tay ra, đắp chăn cho cô: "Nghỉ ngơi cho tốt."
Chung Tình gật đầu, nhếch miệng nở nụ cười, liền giục Dịch Giản mau đi làm chính sự.
Dịch Giản cũng không có mở miệng, nghe lời cô mà đứng lên, sâu sắc nhìn cô một cái.
Chung Tình cẩn thận nhìn Dịch Giản, cũng không biết có phải là vì mơ thấy hắn mà cảm thấy mặt hắn rất hồng nhuận, vô cùng câu người hay không.
Nhìn thấy Chung Tình như vậy, trong lòng của Dịch Giản cảm thấy vô cùng ấm áp và có một chút run rẩy, hắn không tự chủ được đưa tay ra, sờ tóc của cô, xoa nhẹ hai lần, bổ sung một câu: "Chờ anh trở lại." Lúc này mới xoay người rời đi.
Chung Tình nhìn bóng lưng của Dịch Giản, ánh mắt có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3117231/chuong-355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.