Giọng của bà, nghe qua, đã có mấy phần yếu ớt.
Dịch Giản không lên tiếng, tầm mắt sắc bén quét về phía cửa vào phòng bệnh bị nhóm người đại phu nhân cản lại, anh lại nhìn nhìn đám vợ bé đứng một bên, giọng nói u ám tới cực điểm.
"Tránh ra —— —— "
Bọn họ đều đáng chết!
Dám để Tiểu Tình của anh chết đi như vậy!
Trong nháy mắt này, anh như nhìn thấy người phụ nữ kia, đến cùng trên mặt cô có bao nhiêu khủng hoảng.
Như trước nay, mỗi lần kề cận tử vong, cô đều có bộ dáng đó.
Đây là chuyện cô sợ nhất!
Cho dù lần nào anh cũng lấy chuyện cô sợ nhất để uy hiếp cô, nhưng chưa bao giờ đụng tới điểm mấu chốt của cô, mà chỉ lòng vòng dạo quanh, từng chút từng phút, mỗi một bước anh làm đều dùng tình dụng tâm mà làm.
Thật không dễ gì, đêm hôm đó trong nền trời ngập tuyết, anh mới có thể tới gần cô thêm một chút, cô có thể tựa vào trong lòng anh, nói với anh nhiều chuyện như vậy, lắng nghe anh nói thật nhiều, thậm chí, ngay cả tâm sự của mình anh cũng không dám nói rõ, chỉ sợ cô sẽ trốn chạy, sợ hãi, vẫn luôn thật cẩn thận đến gần cô.
Mà lúc này, những người đàn bà này sao có thể bất cận nhân tình lựa chọn đứa bé bỏ mặc cô như vậy, lại một lần nữa khiến chút ỷ lại và tín nhiệm mà anh khó khăn lắm mới tạo được, đập tan thành mây khói, phá thành mảnh nhỏ như thế?!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3117193/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.