Từ trước đến nay cô đều không tìn vào người khác, ngoại trừ chị hai và Trác Nhiên, cho tới bây giờ.... Trong nháy mắt này, cô cũng không thể tin tưởng vào ai được..... Hoặc là nói, trong lòng cô, chút cảm giác tốt đẹp vốn có với người nhà họ Dịch, đều đã tan thành mây khói cả rồi!
Thật ra, cô cũng không thể nói thêm lời nào, có trách đại phu nhân đã lựa chọn như vậy hay không, nếu đổi lại là cô, có lẽ cô còn làm ra việc quá đáng hơn cả đại phu nhân, cô cũng sẽ cần đứa nhỏ, chứ chẳng cần người mẹ làm gì!
Bởi vì bọn họ đều là một loại người, sống trong một đại gia đình như thế này, vùng vẫy hết sức, liều mạng bảo vệ thứ mình muốn, đại phu nhân muốn địa vị, có lẽ có địa vị, bà ta mới có thể tiếp tục sống sót tốt hơn.
Chỉ là cô vẫn chưa muốn chết!
Cô nhìn bác sĩ, lại không nghĩ được chút biện pháp nào, làm lí do để bác sĩ đồng ý cho cô tiếp tục sống.
Cô đã không còn là cô sáu hô phong hoán vũ ở nhà họ Chung của ngày xưa nữa... Cô của bây giờ, có trách cũng chỉ có thể trách... số cô không tốt!
Tuyệt vọng như thủy triều, chậm rãi vùi lấp cô.
Bác sĩ nhìn cô im lặng không nói, chỉ cho rằng cô thật sự lặng im lựa chọn như vậy, cầm ống chích lên, đâm vào cổ tay cô.
Cô cảm giác được dạ dày mình thoáng trở nên đau đớn, đâm thẳng vào tim.
Cô suy nghĩ, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3117186/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.