Chung Tình chưa từng ra khỏi nước, dĩ nhiên Dịch Giản sẽ nói cho cô nghe ít chuyện ở nước ngoài, rất vụn vặt, thế nhưng anh lại cố gắng miêu tả cho cô, dường như đang muốn phác hoạ cả vương quốc ở phương Tây kia đến trước mặt Chung Tình vậy.
Chung Tình cũng là nghe xong, trên mặt cũng dần có vẻ hâm mộ.
Dịch Giản nhìn cô, ánh mắt trở nên sâu hơn, anh vươn tay, vuốt ve mái tóc dài của cô, nhẹ giọng nói: "Nếu như có thời gian, tôi dẫn em đi đến đấy."
"Được..." Chung Tình đồng ý trong vô thức.
Dịch Giản gật đầu, nhìn cô chăm chú, không nói gì, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, đây có phải là một lời… ước định hay không?
..................
Nhất thời Dịch Giản không nói gì, không khí cũng hơi có chút cứng nhắc, Chung Tình mở to mắt, rất là tò mò hỏi một câu: "Nghe vậy, có lẽ quốc gia kia rất tốt, hơn nữa Trung Quốc binh hoang mã loạn vô cùng, tại sao anh lại muốn trở lại đây?"
"Vẫn luôn muốn trở về." Lúc nói chuyện, đáy mắt Dịch Giản lóe ra một tầng sáng, ánh sáng ấy rất nghiêm túc.
"Tại sao? Chẳng lẽ anh nhớ nhà sao?" Chung Tình tò mò hỏi.
Nếu như đổi lại là bình thường, tất nhiên Chung Tình không dám tự tiện hỏi Dịch Giản vấn đề như vậy.
"Không phải." Dịch Giản lắc đầu, nhìn ánh mắt của Chung Tình, trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của anh trở nên rất là ôn tồn, khuôn mặt anh, tuấn mỹ phi phàm, thậm chí còn mang vài phần mông lung,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3117149/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.