Dịch Giản đứng yên tại chỗ, cũng không nhìn cô, thì ta là như vậy, tính tình sợ chết này của cô đúng là chả thay đổi gì cả.
Biết mình cứ ép sẽ chỉ khiến cô bất mãn với mình, nhất thời liền thở dài một hơi, nhìn quanh một chút, kéo tay của cô, đi về căn phòng kia.
Chung Tình sợ Dịch Giản mang mình trở về thật, bây giờ nhìn thấy anh vòng lại mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng, ấm hơn bên ngoài một chút.
Dịch Giản tìm một nơi tránh gió, đỡ Chung Tình, cẩn thận ngồi xuống, sau đó, anh cũng ngồi ở bên cạnh.
Hai người không nói gì.
Thời gian trôi qua từng chút một, thời tiết, cũng là càng ngày càng lạnh rồi.
Chung Tình lạnh đến mức bắt đầu run lên, Dịch Giản nghĩ đến cuốn sách theo đuổi phụ nữ kia, trong đó còn có những các ———— nghĩ cách mang cô gái ấy ra bên ngoài chơi, đêm khuya, lúc lạnh, liền ôm cô ấy vào trong ngực, nếu như cô không cự tuyệt, vậy chứng tỏ chuyện đã thành công được một nửa.
Dịch Giản nhìn Chung Tình, hơi sững người, sau đó thấp giọng hỏi: "Lạnh à?"
Chung Tình gật đầu, răng bắt đầu đập vào nhau, một câu cũng không thể nói ra.
Hiện tại cô lại có chút hối hận, không biết liệu mình có thể chết rét ở nơi này không.
Nhưng nếu trở về, lỡ ngã, té xảy thai nên làm cái gì bây giờ?
Sao đại phu nhân còn chưa phái người tới tìm vậy?
Đang lúc Chung Tình còn mãi suy nghĩ lung tung,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3117140/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.