Bất tri bất giác, lại đi tới đình nghỉ chân đang xây dở ở phía đông nhà họ Dịch.
Chung Tình hô một tiếng: "Tiểu Hoàn........."
Cũng không biết có phải cô và Tiểu Hoàn tâm linh tương thông hay không, hay là vì nguyên nhân nào khác, mà cô nghe được tiếng meo meo từ đằng xa, Chung Tình theo âm thanh tiếp tục tiến về phía trước.
Mặt đất rất là trơn rượt, cô nhiều lần thiếu chút nữa đã trượt ngã.
Cuối cùng, chỉ có thể dùng phương thức bò mà đi.
Tiểu Hoàn đối với cô mà nói, rất quan trọng.
Bởi vì có con, Đại phu nhân rất ít khi để Tiểu Hoàn chơi với cô, ngày hôm nay cô muốn nhìn Tiểu Hoàn một chút, lại phát hiện Tiểu Hoàn không có ở đó, tự nhiên nóng ruột.
Thật ra cô vẫn luôn lo lắng cho Tiểu Hoàn, lo nó bị người khác ăn hiếp.
Chung Tình rốt cục nhìn thấy Tiểu Hoàn, cô đứng lên, muốn đi về phía Tiểu Hoàn, nhất thời không chú ý, trượt chân khiến cả người ngã về phía sau.
Trong lòng của cô cả kinh, không nhịn được kêu lên một tiếng, nếu như té xuống sợ rằng em bé sẽ không còn đẹp trai nữa.
Cô nhắm mắt lại, trong lòng sợ cực kì, thế nhưng cả người lại không có té xuống, trái lại rơi một vòm ngực ấm áp và rắn chắc.
Hơi thở đó vô cùng quen thuộc, nhàn nhạt, rất dễ chịu, có rất ít người đàn ông có hơi thở như thế, ngoại trừ hắn, cũng sẽ không có người thứ hai.
Chung Tình trở nên hoảng hốt.........
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3117137/chuong-310.html