Chung Tình vốn là đóng chặt đôi mắt, ở một giây kia, trong lúc bất chợt mở ra, cô quay đầu nhìn anh.
Mắt của cô bây giờ là một mảnh đen nhánh, một màu rất ngây thơ, mang theo một tia không thể tin, nhưng vẫn cất giấu một sự mong đợi.
Một sự mong đợi... Hoàn toàn rơi vào đôi mắt không thấy đáy của Dịch Giản, ánh mắt anh giờ đã như vô hồn.
Dịch Giản chậm rãi nhìn đi chỗ khác, mang theo một sự lưu luyến không muốn rời.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ, chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ, tạo thành một nửa âm u, anh thâm tình đạm bạc như sương, miệng giật giật, phảng nếu là có lời muốn nói, nhưng anh lại phát hiện, vào giờ phút này, không thể nào nói gì, cuối cùng, vẫn chỉ mấp máy môi, giống như một người không có linh hồn, đứng ở nơi đó hồi lâu... Hồi lâu...... Anh mới nhẹ nhàng thở dài một cái, xoay người rời đi.
Chung Tình nghe đồng hồ bên tai phát ra tiếng đều đặn, có một loại hoảng hốt, là ánh mặt trời hôm nay, quá mức rực rỡ, khiến cho cả người cũng cảm thấy mơ hồ.
Anh cư nhiên... Để cho cô đi? Là thật sao?
Nhưng là mới vừa rồi, ánh mắt của anh, không có chút nào có ý đùa giỡn......
Thật là kỳ quái...... Đây hết thảy, nghiễm nhiên giống như là một giấc mộng.
Chung Tình dĩ nhiên là không dám ở lâu, cô đứng dậy, nhanh chóng mặc quần áo xong, đầu ngón tay đều run rẩy, nhiều lần, thiếu chút nữa đã không gài được nút áo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3117087/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.