Chung Tình chỉ liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt xoay chuyển nhìn một cách qua loa.
Bờ môi Dịch Giản hết sức khẩn trương, hắn đang tức giận, thế nhưng biểu hiện lại đặc biệt yên tĩnh, hắn nhìn cô một hồi, đột nhiên lạnh lùng mở miệng: "Cô không có tự tôn như vậy sao!"
Chung Tình kinh ngạc, cô bị người này đâm trúng chổ yếu rồi, sắc mặt không nhịn được lúc đỏ lúc trắng.
Thẳng thắn nhắm mắt lại, không lên tiếng.
Cô cảm thấy ngón tay đang nắm cầm mình dùng lực đạo rất lớn, lạnh giống như băng, giống như muốn đông cô đông.
Trong giây phút này, cô cảm giác cuộc sống vinh quang trước kia của mình, đến lúc này đã mất hết tôn nghiêm.
Vẫn chưa chân chính được người khác tôn kính.
Thế nhưng, cô có thể làm gì?
Cô muốn né hắn ra, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, tránh thoát hắn!
Dịch Giản đưa tay ra, bấm hông của cô, không chịu để cô đi.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt hắn, phảng phất nhìn thấy trong đáy mắt hắn ánh lên sự lạnh lùng trào phúng!
Nồng đậm như vậy, sâu như vậy.
Thậm chí, bên trong còn ẩn giấu nồng đậm xem thường.
Xem thường!
Chung Tình từ nhỏ đến lớn vẫn chưa có tiếp xúc qua ánh mắt như thế!
Cô chẳng qua cảm thấy chỉ cần mình có thể sống sót, cái khác cũng có thể vứt bỏ!
Cô chẳng qua cảm thấy chỉ cần mình có thể làm cho cha hài lòng, là được an toàn rồi!
Cô chỉ sợ chết............
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3116877/chuong-176.html