Cô vẫn cúi đầu, cũng không có ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt chỉ dừng ở trên chén trà, rõ ràng đây là bộ đồ trà mà mình thích nhất, nhưng vào giờ phút này xem ra, có chút khó coi!
Lập tức, hắn xoay đầu, chậm rãi nằm ở trên giường nhắm mắt lại, dáng vẻ buồn ngủ.
Chung Tình nâng chén trà, ngón tay đã muốn cứng ngắt, lông mi cô run rẩy, một hồi lâu, mới dám ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Dịch Giản, lại phát hiện người đàn ông này đã sớm nhắm mắt lại, giống như đang hôn mê.
Trong lòng cô càng khẩn trương, trên mặt đã sớm không nhịn được, cô hẳn là nên rời đi, thế nhưng vẫn cố chấp đứng ở nơi đó.
Cô không muốn lần sau trở lại, bởi vì chuyện này mà cảm thấy dày vò, cũng không biết chuyện này có thể hoàn thành hay không.
Nhưng cô biết, hiện tại ngay cả một phút cô cũng không muốn sống cùng một chỗ với hắn!
Cô đứng.
Nhưng hắn không để ý tới.
Dịch Giản thế nhưng ngủ không được, nhắm mắt lại, nhìn như bình thản, nhưng trong hơi thở đều là mùi thơm của cô quấy rầy hắn.
Hắn rốt cục xoay người, vẫn thấy cô duy trì động tác như vậy, đứng ở nơi đó, đôi mắt lập tức càng ngày càng lạnh: "Tại sao vẫn chưa đi?"
Mặt Chung Tình đỏ lên, hiện lên mấy phần lúng túng, cô há miệng, muốn đem mục đích của chính mình nói ra, nhưng lại cảm thấy có chút tùy tiện, cứ như vậy, muốn nói mấy lần nhưng vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3116873/chuong-174.html