Cô bình thản giống như đang tự thuật về một chuyện không liên quan đến mình.
Vẻ mặt của cô nhìn về phía trước thật hờ hững, giống như muốn nhìn cái gì đó nhưng lại cũng giống như không nhìn.
Cô mím môi, lúc đó trong hơi thở toàn là mùi rượu bao trùm toàn bộ căn phòng.
"Tiểu thư, vậy ngài nói phải làm sao bây giờ?" Tiểu Vân theo Hạ An Viện nhiều năm như vậy, xem như là giao cả sinh mệnh cho Hạ An Viện, cô nói cái gì thì chính là cái đó, cô bảo làm cái gì thì cô đi làm cái đó, từ lâu đã không còn là chính mình, đã không còn suy nghĩ riêng.
"Dán mắt vào cô ta tìm cơ hội... Ta đã chờ thiếu tướng nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn chờ không nổi cô ta? Ta không tin cô ta sẽ không đi tìm thiếu tướng nữa, ta sẽ chờ một ngày nào đó cô ta bị ta bắt lấy vừa nắm vừa vặn."
Hạ An Viện trầm mặt một lúc rồi mới xoay người lại, mới xoay đầu lại nhìn Tiểu Vân, giọng nới bởi vì uống rượu nên mang theo vài phần mệt mỏi.
Miệng của cô cong lên, kéo ra một nụ cười tươi diễm lệ.
"Tiểu Vân... Đó là hi vọng của ta, ta không thể bỏ quên hi vọng của chính mình như vậy."
Nghe vậy, cả người Tiểu Vân run lên một chút.
Cô chống lại ánh mắt kiên quyết kia của Hạ An Viện, giống như trong nháy mắt đã hiểu ra được điều gì đó.
Thật ra... Hạ An Viện chỉ là không chịu thua thôi, dù không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3116861/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.