Mấy ngày tiếp theo, Dịch Giản không hề phái Từ Ngang đến tìm Chung Tình.
Chung Tình cũng không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm.
Hoan ái như thế, cô không hề muốn tiến hành thêm lần nữa.
Dù đã là ngày thứ tư nhưng người cô vẫn còn đau.
Mỗi khi đến nhà vệ sinh, cô lại cảm thấy bên dưới đau nhức vô cùng.
Tinh thần của cô không thể tốt hơn, không hề có tinh thần với chuyện gì, cả ngày chỉ cảm thấy mơ màng, vô cùng buồn ngủ.
Người hầu bên cạnh đại phu nhân thấy cô mệt mỏi như thế cũng không quấy rầy, mỗi ngày đưa cơm cho cô xong thì lại rời khỏi.
Lúc Chung Tình ngủ, Tiểu Hoàn cũng đi ngủ theo.
Chẳng qua Tiểu Hoàn đã bị Chung Tình chiều hư, lúc trước khi còn ở nhà họ Chung, Tiểu Hoàn rất nghịch, thỉnh thoảng sẽ chạy đi mất.
Mà đến nhà họ Dịch, Chung Tình sợ Tiểu Hoàn chạy ra ngoài, không tìm được, vì vậy cứ ôm nó suốt ngày.
Nhưng ban ngày thì không sao, Tiểu Hoàn luôn ngoan ngoãn vùi trong lòng cô mà ngủ, một người một mèo, thoạt nhìn vô cùng vui mắt.
Nhưng đến đêm lại không như thế... Tiểu Hoàn ở trong phòng đã bắt đầu nhảy ra khỏi vòng tay của chủ nhân.
Chung Tình biết Tiểu Hoàn đã bị kìm quá chặt, cũng không nói gì, cứ để mặc cho Tiểu Hoàn đi.
Thật ra thì, Chung Tình không ngốc, cũng không chậm chạp, trái lại cô rất khôn khéo, ánh mắt cũng rất tốt.
Đêm hôm đó, thiếu tướng dày vò cô như thế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3116822/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.