Chung Tình cười miễn cưỡng, thật ra thì cô không muốn nói chuyện, chỉ đứng như thế mà cô đã có cảm giác mình có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào, cố nén đau, dùng giọng nói run rẩy để nói một câu: "Thiếu tướng, Chung Tình xin lui..."
Những lời này, lần tiên cô nói còn mang theo vài phần e lệ và bất an.
Nhưng dần, sau mấy lần như thế, cũng đã thành thói quen.
Dường như đó đã trở thành câu nói sau khi bọn họ kết thúc.
Mỗi lần anh nghe cô nói câu này cũng không hề lên tiếng, chỉ bắt đầu chờ cô một chút, về sau, cô đã hiểu, anh không nói gì nghĩa là cho phép, cho nên sau khi nói lời như thế, cô chờ một lát, rồi xoay người rời đi.
Hôm nay khi cô nói xong, xoay người rời đi như thường ngày.
Ai ngờ Dịch Giản cũng đứng lên theo, đi ra bên ngoài.
Cô cúi đầu đi xuống cầu thang, mỗi bước đi đều rất khó khăn, cũng rất cẩn thận, hệt như sợ không cẩn thận bị trượt chân mà rơi từ trên xuống vậy.
Cô đi rất chậm, có thể thấy được lúc này người cô đau đến bao nhiêu.
Dịch Giản không vội, cứ bước đi cách cô hai ba bước.
Từ Ngang thấy hai người xuống chung với nhau, lập tức hiểu được ý của thiếu tướng, vội vàng đi lên trước, vô cùng cung kính đứng trước mặt thiếu tướng: "Thiếu tướng, cần chuẩn bị xe không?"
Dịch Giản không lên tiếng nói chuyện, chỉ đảo mắt nhìn Chung Tình đi đứng khó khăn trước mặt, lại nói: "Được."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3116818/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.