Tay của cô chỉ có thể nắm chặt khăn trải giường, hệt như đang nắm lấy một cọng cỏ cứu mạng, bám thật chặt.
Anh nhìn dáng vẻ cố chịu đó của cô, lòng càng tức giận hơn... Tại sao cô có thể cười với người khác, cười tự nhiên với người khác, nhưng hết lần này tới lần khác lại khách sáo với anh như vậy!
Như thế, càng phải khiến cho cô đau khổ, càng đau đớn hơn.
Thân thể của cô dần có phản ứng.
Mặc dù vẫn còn rất đau...
Càng như thế, Dịch Giản càng hăng hái, còn Chung Tình chỉ mong kết thúc thật nhanh.
Nhưng hết lần này tới lần khác anh không hề theo ý của cô, cũng không biết rố cuộc là bao lâu, cô dần trở nên mơ hồ, không phân biệt được đau và không đau nữa, có lẽ bản thân đã quen rồi.
Dần dần, cô lại bắt đầu phát ra mấy tiếng nấc.
Anh nghe thấy tiếng nấc của cô, cũng không biết có phải do nguyên nhân mấy ngày nay chưa muốn cô hay không mà lòng run lên, thân thể hơi căn lên, cứ như vậy mà kết thúc.
Mà lúc này, Chung Tình đã sớm không còn chút sức lực nào.
Thân thể hoàn toàn hỗn độn.
Cô như một cái khung vỡ, không thề nào nhúc nhích.
Ai ngờ, anh lại nâng mặt cô lên, cúi đầu, nhìn gương mặt tái nhợt của cô, tròng mắt vẫn lạnh như cũ.
Lần này, anh không giống như trước, anh mắt luôn dịu dàng, mang theo chút nhu tình.
Từ đầu đến cuối, anh đều là vị thiếu tướng lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-dung-chay/3116809/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.